Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Thẩm Nguyên Gia không quen biết Đàm Hải, nhưng nhìn hai người phía sau anh ta cô có thể mơ hồ đoán được thân phận của họ.
Thật ra cũng không cần đoán, hai người đó tiến đến chỗ họ đang ngồi, trong ánh mắt ngập tràn xúc động, đặc biệt là người phụ nữ ăn mặc khéo léo kia, hai cánh môi run run như sắp khóc.
Đây chắc là cha mẹ ruột của Lục Viễn Phàm.
Mặc dù cô chưa nhìn kỹ xem họ có giống nhau hay không, nhưng loại cảm xúc này, chắc cũng chỉ có cha mẹ ruột mới có.
"Viễn Phàm......" Người phụ nữ mở miệng.
Lục Viễn Phàm có chút ngây người, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng.
Đàm Hải ho khan một tiếng, thấy Thẩm Nguyên Gia ở một bên, hẳn không phải là kiểu người sẽ đi nói lung tung, nhẹ giọng nói: "Lục tiên sinh, hai vị này là người mà anh muốn tìm."
Lục Viễn Phàm lấy lại tinh thần, đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
Đàm Hải đem hai phần tài liệu đưa cho anh.
Lục Viễn Phàm vội vàng liếc qua, nhìn thấy phía trên là hai cái tên: Liêu Kiến Phúc, Trình Viện.
Trùng khớp với cái tên mà lúc ấy mẹ nuôi Tôn Thúy Cúc cung cấp, anh rất cao hứng, điều này có nghĩa là đã không tìm lầm người.
"Viễn Phàm!" Trình Viện đột nhiên bật khóc thành tiếng.
Bên cạnh bà là Liêu Kiến Phúc tuy rằng không có biểu lộ cảm xúc rõ ràng, nhưng ánh mắt dao động cũng đã tiết lộ tâm trạng lúc này của ông, càng đừng nói tới cánh tay ôm Trình Viện đang run nhè nhẹ.
Lục Viễn Phàm há miệng thở dốc, chưa nói được lời nào.
Đàm Hải mở miệng phá vỡ bầu không khí lúc này: "Lục tiên sinh, không phải là tôi không muốn nói, mà là hai vị trưởng bối muốn cho anh một sự bất ngờ."
Trước đó ở nước ngoài, anh cũng giật mình một lúc lâu khi nhìn thấy hai người, sau khi xác định đây đúng thật là người mình cần tìm, mới yên tâm trở lại.
Vốn dĩ anh định trực tiếp ở bên kia thông báo luôn, nhưng hai vị trưởng bối không đồng ý.
Mãi cho đến sau đó nhanh chóng trở về nước, bọn họ liền ngựa không dừng vó chạy đến gặp mặt Lục Viễn Phàm, tất cả cũng chỉ vì giờ phút đoàn tụ này.
Đàm Hải cả người đặc biệt kích động: "Lục tiên sinh, người anh tìm quả nhiên là đại sư, tôi chính là tìm được manh mối ở nhà thờ! Thật sự là một chút sai sót cũng không có!"
Lục Viễn Phàm sau khi nghe thấy lời này theo phản xạ liền nhìn sang Thẩm Nguyên Gia ở phía đối diện.
Đàm Hải đang vô cùng phấn khích nên không chú ý đến ánh mắt của anh, chỉ lo khen vị đại sư này một trận, giúp anh bớt đi rất nhiều công việc.
Thẩm Nguyên Gia ở đối diện nghe thấy những lời này cảm giác thật mơ hồ.
Cái loại cảm giác chính mình được khen lên tận mây xanh ngay trước mặt này, tựa như sảng văn trong tiểu thuyết viết, nếu như thân phận bị lộ ra, chỉ sợ làm mù mắt Đàm Hải.
Cũng may anh ta ngừng lại kịp thời.
Liêu Kiến Phúc cảm xúc tương đối ổn định, "Con đừng trách Đàm tiên sinh."
Lục Viễn Phàm lắc lắc đầu, "Con không trách anh ấy, mọi người cứ ngồi xuống trước đi, đừng đứng đó mãi."
Mọi người ngồi xuống, cảm giác khẩn trương lúc đầu dường như biến mất, chỉ còn lại hơi thở bi thương nhàn nhạt, quanh quẩn trong lòng mọi người.
Trình Viện tương đối cảm tính, mọi chuyện cho tới bây giờ bà vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch, sau chuyện đó bà và Liêu Kiến Phúc ngay lập tức đi tìm người, mãi cho đến khi không có kết quả mới hết hi vọng.
Về sau, bởi vì công việc của Liêu Kiến Phúc nên hai người chuyển đến Nga, cũng không có trở lại cái nơi làm người ta đau lòng đó nữa.
Gần như mỗi đêm, Trình Viện đều sẽ mơ thấy Viễn Phàm lúc nhỏ.
Bà không chỉ một lần nghĩ đến, nếu như ngày đó bà không đi ra ngoài, Lục Viễn Phàm cũng sẽ không bị người ta ôm đi mất, mọi chuyện đều sẽ không xảy ra.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Bà mang theo cảm giác tội lỗi, áy náy cùng khó chịu vượt qua khoảng thời gian đó, về sau lại có với Liêu Kiến Phúc một đứa con gái, mới hòa tan được loại cảm xúc này.
Chẳng qua là, trong tủ đồ của bà vẫn luôn cất giữ những đồ vật mà Lục Viễn Phàm lúc nhỏ đã dùng qua, quần áo, còn có vài bức hình năm đó.
"Nếu như...... Con cũng đã lớn như vậy, chúng ta đã bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành của con, Viễn Phàm, con sẽ không trách chúng ta chứ?" Trình Viện nghẹn ngào hỏi.
Lục Viễn Phàm lẳng lặng nghe bà nói, mặc dù một chút ký ức cũng không có, nhưng cũng không lên tiếng ngắt ngang lời bà.
Anh lắc đầu, "Con làm sao có thể trách hai người được."
Lục Viễn Phàm thầm nghĩ tại sao mình không phát hiện ra sớm hơn, hai mươi năm trôi qua, anh và cha mẹ nuôi chắc chắn phải có tình cảm, có chút khoảng cách với cha mẹ ruột là chuyện hiển nhiên, trong một thời gian ngắn tất nhiên khó có thể xóa bỏ.
Thời gian hai mươi năm vắng mặt chắc chắn khó có thể bù đắp được trong một thời gian ngắn.
Trình Viện lại là một trận khóc thút thít.
Lục Viễn Phàm vội vàng an ủi.
Thẩm Nguyên Gia một câu cũng chưa nói, thấy sự chú ý của bọn họ không đặt trên người mình, nhẹ nhàng rời khỏi.
Thật ra cô cũng chưa nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được người, nhưng xem ra tình hình quả nhiên rất tốt.
Đàm Hải cũng đi theo ra ngoài.
Hiện tại rõ ràng là thời gian để bọn họ ôn chuyện, bọn họ là người ngoài không tiện nhiều lời, cho nên đi trước vẫn tốt hơn.
Anh đối với vị đại sư trong miệng Lục Viễn Phàm cảm thấy khá hứng thú.
Vốn dĩ lúc trước khi Lục Viễn Phàm nói ra cái manh mối kia, anh còn không để nó trong lòng, còn tưởng rằng Lục Viễn Phàm có chút vấn đề, kết quả không nghĩ tới thế mà cứ như vậy dùng đến nó?
Thời điểm mà Đàm Hải biết được thân phận của vợ chồng Liêu gia, hai tròng mắt như muốn rớt xuống.
Anh nhìn sang cô gái kế bên, "Vị tiểu thư này, cô cũng là vì sự việc lúc trước của Lục tiên sinh sao?"
Thẩm Nguyên Gia nghe thấy giọng nói của anh ta, quay đầu lại nhìn, thế mới biết anh ta cũng xem mình như người có liên quan, có chút bất đắc dĩ.
Cô thuận miệng nói: "Tôi là đồng nghiệp của cậu ấy."
Đàm Hải cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Khách hàng của mình làm trong ngành giải trí, đoán chừng đồng nghiệp cũng như vậy, dung mạo xinh đẹp là chuyện bình thường.
Hai người ở bên ngoài cửa tiệm đường ai nấy đi.
* * *
"Tìm được rồi sao?" Lưu Lị kinh ngạc, "Nhanh như vậy? Phía bên cảnh sát không phải nói không có manh mối sao? Sao mới chưa đầy một tuần đã tìm được người rồi?"
Thẩm Nguyên Gia đem quá trình ngắn gọn nói ra.
Lưu Lị cảm khái nói: "Hóa ra là xuất ngoại. Nếu như là chị trải qua chuyện như vậy, chỉ sợ là cũng không muốn đợi ở Đế Đô, tức cảnh sinh tình."
Sự việc như vậy cũng không giấu diếm được lâu, mới đến tối thì đã lên hotsearch.
Kể từ lần trước Lục Viễn Phàm lên hotsearch, liền có các phóng viên thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào anh, mặc dù dưới tình huống bình thường sẽ không chụp, ví dụ như cô, nhưng tìm được cha mẹ chuyện quan trọng như vậy mà không chụp thì quá kỳ lạ.
"Chúc mừng cậu tìm được cha mẹ ruột!"
"Khổ tận cam lai a, cha mẹ ruột lạc mất con hai mươi năm, nhất định khổ sở muốn chết, có điều bây giờ có thể đoàn tụ cùng con trai thật sự là quá vui rồi."
"Cuối cùng cũng nhìn thấy được một tin tốt lành trên Weibo, về sau hãy đưa nhiều tin như vầy nè, đừng động một chút liền người này người kia ngoại tình."
"Tôi chỉ muốn biết, bọn buôn người kia sẽ phải chịu mấy năm tù giam?"
Bọn buôn người cái hạng này đã có thể được coi là một loại nghề nghiệp, chẳng qua là nghề nghiệp mà người người không ưa nhà nhà đòi đánh, một khi bắt được chính là lãnh hình phạt.
Nhưng hình phạt lại sẽ không nghiêm trọng.
Mỗi năm đều sẽ có hàng ngàn hàng vạn trẻ em và phụ nữ bị lừa bán, nhưng mà bọn buôn người nếu bị bắt cũng chỉ ngồi tù có mười mấy năm mà thôi.
Cho nên mỗi khi xuất hiện tin tức như vậy trên Weibo, phía dưới bình luận đều sẽ là "Yêu cầu tử hình bọn buôn người".
Chuyện của Lục Viễn Phàm là lần đầu tiên trong những năm gần đây.
Bọn buôn người đem con của nhà người khác trộm đi, còn nuôi dưỡng đứa trẻ hai mươi năm, nhưng loại chuyện này cũng không đủ để xóa bỏ hành vi phạm tội của bọ họ.
Thẩm Nguyên Gia mới sực nhớ ra hình như lần trước mình vừa ấn theo dõi Weibo chính thức của cảnh sát quận Giang Hải.
Cô vội vàng nhấn vào, chuẩn bị lướt xem tin tức, ánh mắt liền thấy được Weibo mới nhất phía dưới, là một vụ án mới, phía trên tin tức không nhiều lắm, chỉ là đơn giản nói qua một chút.
Một thi thể nữ được tìm thấy trong một cửa hàng quần áo trên đường Nhân Dân quận Giang Hải, hiện trường vụ án vô cùng bi thảm, hung thủ đã trốn thoát, phía dưới có một bức ảnh chụp.
Thẩm Nguyên Gia tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó thoát ra.
Nếu để cho những người đang chú ý mình trước đó phát hiện cô theo dõi Weibo của cảnh sát, không chừng lại tung tin đồn nhảm về cô, nói cô giết người phóng hỏa cũng không chừng.
Nghĩ đến chuyện của Lục Viễn Phàm, Thẩm Nguyên Gia lại đi một chuyến đến Trình gia.
Từ nơi đó trở ra đã là buổi tối, theo thường lệ là Lộc Nguyệt đón cô, Thẩm Nguyên Gia trước đó còn bí mật thanh toán cho cô ấy một phần tiền lương khác.
Chủ yếu là do Lộc Nguyệt không phải là người lắm lời, dặn cô ấy làm cái gì liền làm cái đó, rất được việc, tuy rằng cô biết có khả năng thân phận của Lộc Nguyệt không bình thường.
Bất quá đối phương cũng không có gây ảnh hưởng xấu gì cho cô, nên Thẩm Nguyên Gia cũng mặc kệ.
Các cửa hàng trên đường đều đã mở đèn, thoạt nhìn cảnh đêm vô cùng xinh đẹp, thời điểm đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, Thẩm Nguyên Gia kêu một tiếng: "Chị muốn mua một ít bánh kem."
Lộc Nguyệt ngừng xe lại.
Hôm nay là ngày sinh nhật thật của cô.
Sinh nhật công khai của Thẩm Nguyên Gia là ngày cô nhi viện nhặt được cô, muộn hơn sáu tháng so với sinh nhật thật của cô, trừ viện trưởng ra cũng không có ai biết chuyện này.
Bên trong tiệm bánh trưng bày rất nhiều các loại bánh khác nhau, cô chọn một cái bánh kem trái cây nhỏ, không dám lấy cái quá lớn, quá nhiều calorie.
Ngay khi Thẩm Nguyên Gia chuẩn bị mở cửa xe, một người ở đâu bỗng nhiên nhào tới.
"Mau mở cửa!"
Trên tay hắn ta có phản chiếu ánh sáng màu bạc, Thẩm Nguyên Gia liếc mắt, trốn sang bên cạnh, thoát được một đòn kia, trong lòng còn đang sợ hãi.
Người đàn ông hung ác kéo mạnh cửa xe, còn chưa kịp chui vào đã bị Lộc Nguyệt đá sang một bên.
Tuy rằng Lộc Nguyệt nhìn khá nhỏ nhắn, nhưng sức lực thật không nhỏ, người đàn ông té trên mặt đất ai u mấy tiếng, ngay cả con dao nhỏ cũng bị rớt qua một bên.
Cô ấy trực tiếp bẻ cánh tay hắn xoay ra đằng sau, ngẩng đầu hỏi: "Thẩm tiểu thư chị không sao chứ?"
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "Không có việc gì."
Người đàn ông dưới tay Lộc Nguyệt giãy dụa, "Thả tao ra! Mày cái con đàn bà xấu xí này!"
Lộc Nguyệt mặt lạnh tát cho hắn một bạt tay, làm hắn ngây ngốc.
Thẩm Nguyên Gia lúc này mới nhìn đến khuôn mặt của hắn ta, trong đầu hiện lên một bức ảnh, lập tức phản ứng, trực tiếp gọi điện cho Giang Bạn.
"Thẩm tiểu thư?"
"Cảnh sát Giang, hung thủ giết người trên đường Nhân Dân đang ở chỗ của tôi, số 196 đường Hội Ninh." Cô đem tình huống nói ngắn gọn một lần.
Giang Bạn hiếm thấy mà "A" một tiếng, "Cái gì?"
Một tiếng này còn thật là dễ nghe, Thẩm Nguyên Gia mấp máy môi, lặp lại một lần, sau đó cúp điện thoại.
Không đến hai mươi phút sau người bên kia rất nhanh liền đến nơi.
Đây chính xác là người mà cô vừa mới nhìn thấy ảnh chụp trên Weibo, là hung thủ giết người trên đường Nhân Dân, không nghĩ tới cô lại gặp phải hắn.
Giang Bạn tiến tới bắt người, thời điểm đụng phải cánh tay của hắn ta, ánh mắt tối đi vài phần, sau đó nhẹ nhàng liếc qua Lộc Nguyệt đang đứng sau lưng Thẩm Nguyên Gia, thấy mặt cô không có biểu hiện cảm xúc, cuối cùng cũng không nói gì.
Hung thủ lại giãy giụa, nhưng không làm được gì.
Lưu Hà Dương cùng Lý Thần đem người áp giải lên xe, con dao mà hung thủ mang theo tất nhiên cũng bị lấy đi.
Xem bọn họ xoắn xuýt ở trên người hung thủ, Thẩm Nguyên Gia lui về phía sau vài bước, nhìn Lộc Nguyệt, do dự một lát, mới hỏi ra tiếng: "Lộc Nguyệt, em vừa mới...... Em biết võ?"