Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Chương 87: Đoán trước




Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

Thật ra không phải không tin, mà là cảm thấy cái đáp án này có chút không thể tưởng tượng được.

Lục Viễn Phàm ở trong nhà khoảng ba ngày, rốt cục mở điện thoại.

Người đại diện gọi cho anh muốn cháy máy, anh vừa khởi động máy lại thì đã điện thoại tới, "Viễn Phàm sao cậu không mở điện thoại, tôi gõ cửa cũng không thấy cậu ra mở, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, thời gian về lâu về dài nhất định có thể tìm được cha mẹ ruột của cậu mà......"

Nói một tràng dài, Lục Viễn Phàm ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Chờ người đại diện rốt cục dừng lại, anh mới chậm rãi nói: "Em gần đây không muốn đến công ty, giúp em xin nghỉ phép một tháng."

Người đại diện dừng lại một lúc lâu, "Được, vậy cậu nhớ chú ý an toàn, đừng suy nghĩ lung tung đó."

Chỉ sợ cậu ta làm ra chuyện điên rồ, vậy thì coi như xong.

Lục Viễn Phàm cúp điện thoại, lại ngồi ngây ngẩn một lúc, đăng nhập Weibo.

Weibo mới nhất của anh cũng đã đăng cách đây nửa tháng, lúc này bình luận đã hơn trăm vạn.

Lục Viễn Phàm nhấn vào xem.

Anh nhớ rõ bình luận đứng đầu chỉ có mấy ngàn lượt thích, là khen anh dáng dấp đẹp mắt, hiện tại đã bị thay thế thành bình luận an ủi anh, số lượt thích cũng hơn mấy chục vạn.

Người theo dõi quả thực rất nhiều.

Anh mở mục tin nhắn, ấn xem từng tin nhắn mà mọi người gửi cho anh, xem có ai có thêm một chút manh mối hữu dụng nào hay không. . truyện kiếm hiệp hay

Mãi cho đến mấy tiếng đồng hồ sau, Lục Viễn Phàm mới từ bỏ hành động này.

Nhưng vào lúc này, anh phát hiện một tin nhắn khá đặc biệt.

Đối phương tự xưng là người của công ty thám tử, nói là công ty thám tử thì cũng không đúng lắm, nhưng tìm người lại là sở trường của bọn họ.

Lục Viễn Phàm nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn kia một hồi lâu, đi tra xét một chút, cũng hỏi qua một vài người bạn tốt trong giới một chút, đúng thật là có người đã nghe qua tên của công ty này.

Không phải giả, vậy thì anh yên tâm rồi.

Lục Viễn Phàm liên hệ với đối phương, người phụ trách là Đàm Hải.

Hai người cũng không nói quá nhiều qua điện thoại, chỉ là xác nhận hai bên một chút, còn có các manh mối trước mắt đã biết.



Đàm Hải hỏi: "Lục tiên sinh, chỉ có những thứ này thôi sao?"

Lục Viễn Phàm do dự một chút, "Còn có một chuyện, tìm ở các nhà thờ nước ngoài, hướng phía bắc."

Cái manh mối này làm cho Đàm Hải có chút không hiểu được, nhưng vẫn ghi chú lại.

Ngày hôm sau, hai người hẹn gặp mặt tại một địa điểm khá kín đáo.

Đàm Hải tất nhiên là nhận ra Lục Viễn Phàm.

Trên thực tế, hiện tại chỉ cần dạo một chút trên hotsearch của Weibo đều sẽ biết anh trông như thế nào, đối với tình huống trước mắt cũng rõ như lòng bàn tay.

Đàm Hải mặc dù tính tình cứng rắn, nhưng nhìn thấy tin tức này vẫn là không nhịn được thổn thức một chút.

Tuy nhiên, nếu Lục Viễn Phàm lấy thân phận khách hàng tìm tới cửa, anh sẽ không cự tuyệt mối làm ăn này, dù sao cũng chỉ là ra nước ngoài một chuyến mà thôi.

Đàm Hải mặt không biểu tình đem văn kiện đưa qua, "Lục tiên sinh, đây là hai phương án chúng tôi đã chuẩn bị, ngài xem rồi lựa chọn một cái."

Nhận được sự tư vấn của Đàm Hải, người trong công ty bọn họ rất nhanh liền tổ chức cho người triển khai kế hoạch.

Hoàn thành công việc lần này là con đường nhanh nhất để xây dựng danh tiếng trong nước của công ty!

Trước mắt trên mạng vẫn chưa có bất kì manh mối gì về cha mẹ ruột của Lục Viễn Phàm, chỉ cần bọn họ tìm được người đầu tiên, có thể tạo ra danh tiếng trong cả nước, đơn hàng sẽ ngay lập tức bay tới như là hoa tuyết.

Mặc dù hiện tại đơn cũng nhiều, nhưng so với cả nước, tóm lại vẫn khá ít.

Bất quá anh vẫn dò hỏi: "Lục tiên sinh, cái manh mối nhà thờ nước ngoài này, ngài xác định là thật sao? Nguồn tin có thể tin cậy được không?"

Anh cảm thấy có chút kỳ quái.

Ánh mắt Lục Viễn Phám giật giật, "Tôi tìm đại sư xem giúp, chắc là đúng."

Nghe thấy lời này, Đàm Hải lập tức lắp bắp kinh hãi.

Bất quá khách hàng chưa cảm thấy có chỗ không thích hợp, anh cũng không có khả năng cứ như vậy bác bỏ ý kiến của người ta, bằng không mặt mũi của người ta để vào đâu.

Chỉ sợ là Lục Viễn Phàm bị bọn giang hồ lừa đảo nào đó gạt rồi, chẳng lẽ cái manh mối không đâu vào đâu này lại thật sự......

Ngẫm nghĩ một chút, Đàm Hải vẫn quyết định đem cái này xem như một manh mối quan trọng.

Lục Viễn Phàm xem xong hết văn kiện, ngẩng đầu nói: "Đàm tiên sinh, cứ dựa theo phương án thứ nhất mà làm đi."

Đàm Hải gật đầu, "Được."

Phương án thứ nhất chính là các nhà thờ ở Nga, thông qua các loại phương tiện truyền thông khác nhau để mọi người biết chuyện này, sự kiện này cũng sẽ được tuyên truyền trên các trang web của Nga, từ đó thu hút được đối tượng thật sự.

Nhà thờ ở Nga rất nhiều, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là nhà thờ lớn ở Moscow.

Nhưng cái này là do căn cứ vào tình huống hiện tại mà ra.

Đàm Hải không chỉ ra, cầm lại văn kiện, "Vậy Lục tiên sinh, chúng tôi sẽ khởi hành vào ngày kia."

Anh chưa bao giờ tin vào cái loại bói toán lung tung này, đối với manh mối này cũng không có quá để ở trong lòng, dù sao trọng điểm là tìm kiếm trên trang web được người ta sử dụng nhiều nhất ở Nga.

Lục Viễn Phàm gật gật đầu, "Được."

Bộ dáng Đàm Hải muốn nói lại thôi anh không phải không phát hiện, chỉ là không muốn nói ra, mặc dù anh cảm thấy Thẩm Nguyên Gia nói ra câu kia quá đột ngột, nhưng lại có chút tin tưởng lời nói của cô.

Trước đó Thẩm Nguyên Gia có thể xem ra được họ tên thật của anh, còn biết anh không phải là con ruột, hai chuyện này cũng đã đủ để khiến anh tin tưởng.

Dĩ nhiên, nếu Lục Viễn Phàm giải thích cho anh ta, có lẽ anh ta cũng không tin.

Lúc gần đi, Đàm Hải vẫn là không nhịn được mở miệng: "Lục tiên sinh, vẫn là tin tưởng vào khoa học thì tốt hơn, bói toán nghe một chút là được rồi."

"Tôi biết." Lục Viễn Phàm nói.

Thấy bộ dạng này của anh, Đàm Hải cũng không nói nhiều, rời khỏi.



Dù sao cũng là nhận tiền của người ta làm việc, Lục Viễn Phàm đã đưa tiền cho anh làm việc, anh sẽ tận lực đem mọi cách làm hết, cái manh mối này có hữu dụng hay không còn phải xem sau.

* * *

Lục Viễn Phàm là khách hàng, Đàm Hải sẽ không làm trái ý muốn của anh.

Hai ngày sau, anh mang theo đoàn đội của mình đến Nga, ngoài ra, còn có một người ở lại quan sát tình huống trên trang web.

Thời điểm đứng trước cổng nhà thờ, Đàm Hải mặc áo lông, nghĩ thầm Lục Viễn Phàm thật sự là bị ông thầy bói nào đó lừa gạt rồi.

Mặc kệ Chính Thống giáo hay là Thiên Chúa giáo, dù sao đều có nhà thờ, mà những nơi này lại có rất nhiều người tới tới lui lui, nối liền không dứt.

Đến nghe giảng đạo nhiều như vậy, làm sao có thể tìm được người đây.

Cho dù nghĩ như vậy, Đàm Hải cũng không nói ra.

Anh dựa theo các manh mối đã có, cung cấp cho người phụ trách của từng nhà thờ một phần tư liệu tiếng Anh, đối với một sự kiện nhỏ như vậy, nếu có thắc mắc thì bọn họ sẽ nói coi như là làm việc thiện tích đức, đối phương cũng sẽ không khó xử.

Hơn nữa giữa các nhà thờ đều sẽ có liên hệ với nhau.

Thời gian một buổi sáng, các nhà thờ ở đây đều nói có thể giúp một tay.

Đàm Hải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Kết hợp với trang web được nhiều người sử dụng nhất kia, anh không tin nếu như cha mẹ ruột của Lục Viễn Phàm còn sống mà lại không nhìn thấy được tin tức trên mạng.

Chỉ là, mọi việc thật sự nằm ngoài dự đoán của anh.

Vừa qua ngày thứ ba, liền có người cung cấp manh mối.

Thời điểm nhìn thấy đôi vợ chồng đứng ở trước mặt mình, hai tròng mắt của Đàm Hải mở lớn tới nỗi muốn rơi xuống, hoàn toàn không thể tin được.

Vậy mà thật sự từ trong nhà thờ bước ra?

Vị đại sư kia là ai, Đàm Hải anh trở về nhất định phải thỉnh đối phương xem cho công ty của mình một chút, nhìn xem có thể hay không phát triển mạnh hơn nữa.

......

Trong nước đối với chuyện này thật ra đã nguội lạnh.

Mỗi một tin tức đều như một trận lửa, qua một thời gian ngắn sẽ lặng yên không một tiếng động, thảo luận qua đi, cũng chỉ còn có một số ít cư dân mạng còn nhớ rõ chuyện này.

Thẩm Nguyên Gia không biết về hành động của Lục Viễn Phàm, cũng không xen vào nữa.

Cô là người ngoài, cung cấp tin tức như thế đã là đủ rồi, mà Weibo của Lục Viễn Phàm cũng không thể dự báo trước được kết quả nào nữa, cô có quan tâm cũng chỉ tốn thời gian.

Lưu Lị cũng đã sớm nói qua với cô về chuyện này: "Lúc trước em hỏi chị về tình huống của cậu ta, chị thật không nghĩ tới lại có chuyện như vậy, có điều hai người cũng chỉ là quan hệ hợp tác có một lần, không cần phải liên hệ quá thường xuyên, trừ phi em muốn cùng cậu ta kết bạn."

Thẩm Nguyên Gia lập tức liền nghĩ đến sự kỳ lạ lúc trước của Lục Viễn Phàm, "Chị Lị, chị nghĩ nhiều rồi."

Lưu Lị đối với việc này đã thấy nhiều nên không trách: "Chị nghĩ như thế nào mà nhiều, cậu ta lớn lên dáng dấp đẹp mắt, thân thế lại thê thảm như vậy, nói không chừng em sẽ đồng tình rồi động tâm."

Lúc trước trong giới không phải chưa từng có tình huống như vậy, chỉ là đến cuối cùng hai người kia đều không có kết quả tốt, cho nên cô mới muốn cảnh tỉnh một chút.

Thật ra cô ngược lại hi vọng nghệ sĩ của mình đều tìm người ngoài giới, bởi vì có rất nhiều cặp vợ chồng một người trong giới một người ngoài giới, phần lớn đều có hạnh phúc mỹ mãn.

Thẩm Nguyên Gia dở khóc dở cười, "Chị thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi đó."

Lưu Lị lại dặn dò cô một phen mới cúp điện thoại.

Vào cuối tuần, Lục Viễn Phàm hẹn cô ra ngoài.

Thẩm Nguyên Gia nghĩ nghĩ, vẫn là nên đi.

Trông thấy Lục Viễn Phàm vẫn luôn trầm mặc ngồi ở chỗ đó, cô liền biết chắc là không có kết quả, cũng tiếc nuối một chút.



Thời điểm Trình Phi Khung nói với cô về manh mối nhà thờ, cô cũng cảm thấy khó tin, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, đi theo suy đoán của ông ấy mà tính toán, thật đúng là như thế.

Nếu như vậy mà còn không tìm thấy người, cô cũng hết cách.

Lục Viễn Phàm lộ ra một chút tươi cười: "Chị Nguyên Gia."

Trong vài ngày qua, anh cũng đã nghĩ thông suốt một ít, cùng lắm thì trở lại cuộc sống giống như trước đây, không có gì thay đổi.

Anh nâng ly lên, "Chị Nguyên Gia, cảm ơn vì trước đó đã nói cho em biết."

Lục Viễn Phàm uống một hơi cạn sạch.

Mặc kệ nói như thế nào, là chị ấy nhắc nhở anh, nếu không sẽ không phát hiện ra chuyện như vậy, cũng sẽ không biết được chân tướng phía sau.

Về phần manh mối nhà thờ nước ngoài này, có tìm được người hay không là một chuyện khác.

Thẩm Nguyên Gia nói: "Trước đó cậu vẫn luôn muốn......"

Lời còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại của Lục Viễn Phàm đột nhiên vang lên.

Thẩm Nguyên Gia gật gật đầu, "Cậu nghe điện thoại đi."

Lục Viễn Phàm nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện hai chữ Đàm Hải, ấn nghe máy.

Giọng nói của Đàm Hải từ bên trong truyền tới: "Lục tiên sinh!"

Lục Viễn Phàm ngày hôm qua biết được tin tức anh ta phải về nước, cũng nghe anh ta nói không thu hoạch được gì, trong lòng cảm thấy mất mát một lúc lâu, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

Đàm Hải nói chuyện với tốc độ rất nhanh, giống như sợ chậm mất cái gì: "Lục tiên sinh, ngài hiện tại đang ở đâu, tôi đã ở trở về rồi, nếu như có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể gặp mặt càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngay bây giờ!"

Lục Viễn Phàm nhíu mày, đưa mắt nhìn Thẩm Nguyên Gia ở phía đối diện.

Anh thấp giọng nói: "Đàm tiên sinh, hiện tại tôi đang có việc, có thể chờ đến ngày mai không? Tôi đã biết kết quả rồi, anh trước tiên cứ nghỉ ngơi một ngày đi đã."

Tất nhiên Đàm Hải không muốn, anh ta vội vàng nói: "Anh đang ở đâu, tôi đến đó ngay đây, chuyện này rất quan trọng, tôi phải chính miệng nói cho anh biết mới được."

Lục Viễn Phàm thấy anh ta gấp gáp như vậy, liền nói địa chỉ.

Dù sao chờ anh ta từ sân bay chạy đến chỗ này cũng mất khoảng bốn mươi đến năm mươi phút, có lẽ lúc đó Thẩm Nguyên Gia đã rời đi.

Chỉ là Lục Viễn Phàm không nghĩ tới, chưa đến hai mươi phút, Đàm Hải đã đến nơi.

Hơn nữa, đi phía sau anh ta còn có hai người.