Trong xe tối om.
Tần Trữ mượn men rượu làm càn, giọng nói khàn khàn, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta toát lên vừa ham muốn vừa kiềm chế.
Tần Trữ nói xong, Sầm Hảo đỏ mặt, mím chặt môi, không nói gì.
Tần Trữ nhìn cô chằm chằm, như thợ săn nhìn con mồi, anh vừa muốn chiếm hữu cô, vừa sợ cô bỏ chạy.
Bầu không khí mờ ám đang nồng nàn, thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng lộn xộn.
Tiếp theo, vách ngăn được hạ xuống, Tiểu Tam vừa ho khan vừa nói: “Tần, luật sư Tần, tôi, tôi không nhìn thấy gì cả, anh, anh cứ tiếp tục…”
Tần Trữ: “…”
Sầm Hảo: “…”
Mọi sinh mệnh đều đáng được trân trọng.
Nhưng không phải sinh mệnh nào cũng may mắn được chết trong thanh thản.
Tiểu Tam lúc này: Hưởng dương 28 tuổi.
Cuối cùng nụ hôn của Tần Trữ cũng không thành.
Cuối cùng, Sầm Hảo đỏ mặt, đẩy anh ra, nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Em, em muốn chuyển đi vào ngày mai.”
Tần Trữ cong môi, không biểu lộ cảm xúc: “Không được.”
Sầm Hảo: “Mấy hôm trước, em đã xem nhà rồi, em… em muốn chuyển đi.”
Tần Trữ dựa lưng vào ghế, đưa tay kéo cà vạt: “Em có thể nghĩ.”
Có thể nghĩ.
Nụ hôn của Tần Trữ, cuối cùng cũng không thành.
Nghe Tần Trữ nói vậy, Sầm Hảo siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau, cô hít hít mũi: “Tần Trữ, anh không giữ lời hứa."
Tần Trữ nhắm mắt nghỉ ngơi: “Ừ, anh luôn là người không giữ chữ tín.”
Sầm Hảo cắn môi: “Em sẽ gọi điện thoại cho ông nội Tần.”
Tần Trữ nghe vậy liền nhếch mép cười trong bóng tối: "Em thử xem."
Sầm Hảo: “Anh tưởng em không dám à?”
Tần Trữ cười nhạt: "Không, em dám, nhưng ông cụ chưa chắc đã giúp em, nói không chừng còn khuyên em vài câu."
Ông nội muốn Tần Trữ lập gia đình không phải ngày một ngày hai.
Trước kia dù ông cụ có khuyên nhủ thế nào, thì Tần Trữ cũng không nghe.
Bây giờ, Tần Trữ đã động lòng, ông nội vui mừng còn không kịp, sao có thể khuyên anh buông tay.
Với tính cách của ông cụ, chắc chắn ông sẽ giúp Tần Trữ khuyên nhủ Sầm Hảo.
Để Sầm Hảo chấp nhận Tần Trữ.
Sau khi Tần Trữ nói xong, trong xe liền yên tĩnh như tờ.
Sầm Hảo lấy điện thoại di động trong túi ra, định gọi cho ông nội, nhưng lại lo lắng như lời Tần Trữ nói.
Bên kia, Trần Triết và Nhậm Huyên đã đến khu chung cư Nhậm Huyên ở.
Hai người cùng xuống xe, Nhậm Huyên đi trước, Trần Triết đi theo sau.
Đi được hai bước, Nhậm Huyên dừng lại, xoay người: “Khu này khó bắt xe, anh xuống xe làm gì?”
Đối mặt với câu hỏi của Nhậm Huyên, Trần Triết trầm giọng nói: “Đưa em vào trong.”
Kể từ sau cuộc trò chuyện gượng gạo hôm đó, hai người chưa một lần chủ động liên lạc với nhau. Nhậm Huyên không phải kiểu người thích "thả thính". Đã từ chối là từ chối dứt khoát, dăm ba cái dây dưa, níu kéo cô đều chẳng màng.
Trần Triết vừa dứt lời, Nhậm Huyên cau mày nói: “Khu này an ninh rất tốt, sẽ không có vấn đề gì về an toàn, chắc xe vừa nãy chưa đi xa, anh gọi điện thoại cho người ta, bảo họ quay lại đón anh đi.”
Trần Triết: “Nhìn em vào nhà, anh tự tìm cách về.”
Nhậm Huyên: “Trần Triết!”
Trần Triết: “Muộn rồi, em cũng biết khu này khó bắt xe, em chần chừ thêm một phút, anh càng khó bắt xe.”
Nói xong, Trần Triết cúi đầu nhìn Nhậm Huyên.
Nhậm Huyên hít một hơi thật sâu, định nói gì đó thì đột nhiên có một bóng đen lướt qua, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lao đến, ôm chầm lấy cô.
“Huyên Huyên, anh yêu em.”
“Huyên Huyên, cuối cùng anh cũng đợi được em, em có biết anh đã vất vả đợi em bao lâu không?”