Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 836




Trần Triết nói với vẻ mặt thản nhiên, không hề lộ ra dấu vết gì là anh ta đang hợp tác với Tần Trữ.

Nhậm Huyên nhìn Trần Triết dưới ánh đèn đường, nhất thời cô không biết có phải mình đã suy nghĩ nhiều hay không.

Nhậm Huyên hoàn hồn, chào tạm biệt Tần Trữ và những người khác, sau đó cúi người lên xe.

Nhìn theo chiếc xe của Trần Triết và Nhậm Huyên rời đi, Bùi Nghiêu nhìn Tần Trữ, cười khẩy hỏi: "Ông nghĩ tối nay lão Trần có thành công không?"

Tần Trữ nghe vậy, liếc nhìn Bùi Nghiêu: “Ông tưởng ai cũng giống ông sao?”

Bùi Nghiêu phản bác: “Tôi thì sao?”

Tần Trữ nhìn anh ta với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Ông tự biết?”

Bùi Nghiêu: “…”

Bốn mắt nhìn nhau, ngàn lời muốn nói chỉ còn lại một câu: Mặt dày.

Hai người nhìn nhau một lúc, Bùi Nghiêu mới cười nói: “Lão Tần, trong chuyện này, chúng ta đừng có cười nhau làm gì, đợi đến khi ông nếm thử "hương vị của thịt" rồi, chưa chắc đã giỏi hơn tôi đâu."

Tần Trữ trêu chọc: "Ít nhất tôi sẽ không giam lỏng người ta ở nhà cả tuần."

Bùi Nghiêu: “…”

Nói chuyện cũng cần có “thiên thời địa lợi nhân hòa”.

Ví dụ như bây giờ, Bùi Nghiêu và Tần Trữ chính là “nước sông không phạm nước giếng”.

Bùi Nghiêu bị Tần Trữ “cà khịa” đến mức cứng họng, anh ta vẫy tay gọi chiếc xe đang đỗ ở bên kia đường, sau đó kéo Khúc Tích lên xe rời đi.

Tần Trữ cười khẩy một tiếng, cúi đầu dùng tay che gió, châm thuốc.

Tần Trữ vừa châm thuốc xong, Sầm Hảo đứng bên cạnh liền ho khan hai tiếng.

Tần Trữ dừng động tác hút thuốc, lấy điếu thuốc trên môi xuống, dập tắt, ném xuống đất: “Khói thuốc làm em sặc à?”

Sầm Hảo ho đến mức đỏ mặt, cô lắc đầu: “Không phải, cổ họng em hơi ngứa.”

Tần Trữ cau mày: “Em bị cảm à?”

Sầm Hảo: "Hình như... không phải."

Nếu có thì cũng là do tối qua bị anh dọa.

Nghĩ đến tối qua, Sầm Hảo càng đỏ mặt hơn.

Bầu không khí giữa hai người đang mập mờ, thì Tiểu Tam lái một chiếc Bentley đến, đánh lái một vòng rồi dừng xe trước mặt hai người.

Tiểu Tam đeo kính râm vào ban đêm, ngầu lòi bước xuống xe: “Luật sư Tần, ngầu không?”

Tần Trữ liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt sắc lẹm.

Chạm phải ánh mắt của Tần Trữ, Tiểu Tam rùng mình, toát mồ hôi lạnh.

Giây tiếp theo, Tiểu Tam xoay người, mở cửa xe, sau đó quay đầu lại, nịnh nọt Sầm Hảo: “Sầm tiểu thư, mời cô lên xe.”

Sầm Hảo cong môi: “Cảm ơn.”

Nụ cười trên mặt Tiểu Tam còn xấu hơn cả khóc: "Đều là việc tôi nên làm."

Nhìn Sầm Hảo lên xe, Tiểu Tam đóng cửa xe, sau đó nhiệt tình chạy đến bên kia, mở cửa xe cho Tần Trữ: “Luật sư Tần, mời anh lên xe.”

Tần Trữ lạnh lùng bước tới, khi đến bên cạnh xe, anh ta dừng lại, lạnh lùng nói: "Ngày mai cậu đến tìm A Dị báo cáo công việc."

Tiểu Tam thảm thiết nói: “Luật sư Tần, Châu tổng không cần tôi.”

Tần Trữ: “Vậy cậu đến chỗ lão Bùi.”

Tiểu Tam cười gượng: “Bùi tổng cần tôi sao?”

Tần Trữ cười lạnh: "Nếu lão Bùi cũng không cần cậu, thì cậu cuốn gói rời đi là vừa."

Tiểu Tam “khóc không ra nước mắt”, đột nhiên cậu ta cảm thấy mình còn thảm hơn cả Tiểu Cửu.

Vài phút sau, xe lăn bánh..

Có “bài học” vừa rồi, Tiểu Tam không dám thở mạnh dọc đường.

Đi qua một ngã tư, gặp đèn đỏ, xe dừng lại.

Tiểu Tam len lén liếc nhìn qua gương chiếu hậu, định nhân lúc Tần Trữ bớt giận thì nói vài lời nịnh nọt, để anh ta giữ mình lại.

Ai ngờ, vừa mới ngẩng đầu lên, cậu ta đã nhìn thấy ông chủ của mình đang ép Sầm hảo vào cửa xe đòi hôn.

Ông chủ của cậu ta thật là bá đạo, anh ta cố tình hạ giọng xuống, giống như một con sói xám: "Hảo Hảo, em cho anh nếm thử chút "thịt" được không..."