Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 71




Khương Nghênh dứt lời, cả sảnh chợt lặng ngắt như tờ.

Châu Dị sải bước bước vào cửa, đạo diễn Lưu nhìn thấy anh vội vàng bước lên trước.

"Sếp Châu, để anh cười rồi."

Châu Dị cười nửa miệng.

"Rốt cuộc hai chúng ta ai cười ai?"

Người gặp chuyện xấu đều là người của Châu Thị Media.

So với một đạo diễn show hẹn hò, sự quan tâm lớn sẽ dành cho công ty Media đứng sau nghệ sĩ gặp bê bối.

Trong hai người, ai càng giống trò cười hơn thì so sánh sẽ rõ ngay.

Đạo diễn Lưu, một chân đá lên trên tấm bảng sắt, không chỉ chân đau, mà gan tim cũng run rẩy theo. Cười nịnh nọt.

"Sếp Châu, chuyện này là lỗi ở tôi."

"Đúng là ở anh."

Đạo diễn Lưu: "..."

Mọi người trong giới đều đồn Châu Dị độc mồm độc miệng, nói năng chẳng bao giờ lưu tình.

Trước kia, đạo diễn Lưu chưa từng tiếp xúc với Châu Dị, cứ nghĩ là tin đồn mà thôi. Hôm nay nghe được hai câu, y phục trên người thấm đẫm mồ hôi, quả nhiên khôngphải tự dưng mà có tin đồn.

Để ngăn ngừa Châu Dị tiếp tục gây khó xử, đạo diễn Lưu không dám tiếp lời.

Châu Dị nhìn thấy anh ta không nói nữa, cũng chẳng buồn bận tâm. Bước vào sô pha ngồi xuống, ném tùy tiện chiếc áo khoác đang khoác trên cánh tay lên thành ghế sô pha, đưa tay tháo hai cúc áo nơi cổ áo.

"Mọi người tiếp tục đi, không cần chú ý đến tôi."

Tuy Châu Dị bảo không cần chú ý đến anh, nhưng có ai ở hiện trường dám không chú ý đến anh.

CEO của Châu Thị Media, anh ta tùy tiện phun một miếng nước bọt thì cả giới giải trí cũng rung rung lắc lắc theo rồi.

Có điều cũng có người thực sự chẳng chú ý đến Châu Dị.

Ví dụ Khương Nghênh.

Từ lúc Châu Dị bước vào cửa đến khi ngồi xuống, Khương Nghênh chẳng buồn nhìn anh lấy một cái.

Châu Dị chân trước nói không cần chú ý đến anh, Khương Nghênh chân sau hờ hững mở miệng.

"Chuyện Thiệu Hạ và Chúc Kha thì tôi không tin là hiểu lầm hoặc là bất ngờ. Là ai làm, bây giờ đứng lên nói rõ ràng đi. Tôi có thể suy nghĩ cho người đó một cơ hội để thay đổi sửa chữa."

Khương Nghênh nói xong, các nghệ sĩ có mặt chẳng ai lên tiếng.

"Không ai thừa nhận sao?"

Các nghệ sĩ: "..."

Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên, xoay đầu nhìn Kiều Nam.

"Đi đi!"

Kiều Nam hiểu ý, lên lầu hai, sau đó lại lên lầu ba.

Chẳng bao lâu, Kiều Nam quay lại phòng khách, trong tay cầm một chiếc USB.

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh liếc mắt nhìn gương mặt các nghệ sĩ một lượt. Cuối cùng cô dừng lại ở Lạc Hàm, người đang rất căng thẳng.

"Tiểu Kiều, tìm đạo diễn Lưu cầm máy tính đến. Mở CCTV trước mặt mọi người đi.

Kiều Nam đáp lời:

"Vâng."


Kiều Nam nói xong, vừa chuẩn bị bước đến trước mặt đạo diễn Lưu, thì bị Lạc Hàm đột nhiên đứng lên chặn lại.

"Đưa USB cho tôi."

Kiều Nam giữ chặt USB.

"Đây là chứng cứ."

Lạc Hàm vẻ mặt nhăn nhó.

"Ai cho phép các người lắp CCTV ở cầu thang? Các người thế này là vi phạm có biết không?"

Kiều Nam không lên tiếng, xoay đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh đi trên đôi giày cao gót, bước đến bên cạnh Kiều Nam. Cô lấy USD từ tay Kiều Nam, không để ý đến Lạc Hàm. Mà nói với đạo diễn Lưu đang đứng ở chỗ gần đó.

"Đạo diễn Lưu, có thể phiền anh cho tôi mượn một chiếc máy tính không?"

Đạo diễn Lưu vừa mới bị Châu Dị dọa, lúc này đừng nói là Khương Nghênh mượn anh máy tính, mà dù cho bắt anh hái sao trên trời, cũng phải cố vác xác đi hái.

"Được thôi, tôi sai người mang đến ngay."

Đạo diễn Lưu nói xong, nhân viên trong tổ chương trình đứng bên cạnh anh hiểu ý, vội vàng rời đi lấy máy tính xách tay.

Lạc Hàm thấy vậy, bước lên trước nhìn Khương Nghênh.

"Không thể phát CCTV được, bên trong đó có hình ảnh tôi mặc váy ngủ."

Khương Nghênh nhìn cô, vô cùng bình thản.

"Nếu cô lo hình ảnh cô mặt váy ngủ bị tiết lộ, chúng ta có thể báo cảnh sát, giao USB cho cảnh sát, để cảnh sát điều tra."

Lạc Hàm: "..."

Những thứ trong USB được phát trước mặt những người này có thể chỉ là lời ra tiếng vào trong giới. Nhưng nếu làm kinh động đến cảnh sát, thì không phải chuyện tên tuổi gì nữa. Có khi là còn phải vào tù bị kết án vài năm không chừng.

Khương Nghênh nói xong, vẻ mặt Lạc Hàm vô cùng khó coi.

Không khí chợt đông cứng lại. Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ.

"Tôi không kiên nhẫn lắm đâu."

Lạc Hàm siết chặt bàn tay đang xuôi theo thân người. Cô biết hôm nay dù thế nào cũng không thể tránh khỏi. Vẻ mặt đỏ rồi lại trắng, cô nghiến răng nói.

"Là tôi làm đó."