Biết Châu Dị đang đùa, lúc này Khương Nghênh chẳng còn tâm trạng phụ họa anh, trả lời nghiêm túc.
"Anh yên tâm. Nếu hôm nào hai chúng ta thực sự bị tung tin, tôi cũng tuyệt đối có năng lực để dẹp yên."
Khương Nghênh không nói còn tốt, cô vừa nói, Châu Dị càng cười đểu giả hơn.
"Dẹp kiểu gì?"
Khương Nghênh bình thản.
"Người tai to mặt lớn mà không đàng hoàng ở Bạch Thành này đầy ra."
Ý là tin đồn giữa tôi và anh chẳng là gì cả.
Châu Dị cong môi.
"Vậy nếu không dẹp được thì sao?"
Khương Nghênh chớp mắt, trả lời dứt khoát.
"Tuyệt đối không."
Nghe nói vậy, Châu Dị cười ra tiếng.
"Nếu vậy thì tôi có hơi giống mấy cậu trai da trắng mặt trơn được đại gia che chở."
"Nếu anh nghèo một chút, thì đúng là vậy."
Châu Dị đẩy lưỡi ở môi trong, ngón tay chạm vào chiếc eo mềm mại của Khương Nghênh.
Khương Nghênh chớp mắt, thấy anh đã cúp điện thoại, tay đè trên vai anh đẩy đầy, rồi đứng lên nói.
"Show tình cảm kia không phải là chuyện nhỏ, chúng ta cần phải về ngay."
Châu Dị buông cô ra.
"Không ăn sáng sao?"
Khương Nghênh trả lời hờ hững.
"Không còn thời gian nữa."
Châu Dị thấy cô thực sự lo lắng, không nói những lới trêu ghẹo nữa, anh đứng lên bước ra khỏi phòng ngủ.
"Đợi tôi thay đồ."
Vài phút sau, Châu Dị mặc vest chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ.
"Đi thôi."
Trên đường về, Châu Dị dừng ở ven đườn g giúp mua cho Khương Nghênh một phần ăn sáng, ném vào lòng cô vừa lái xe vừa nói.
"Em ăn chút gì đi."
Khương Nghênh nhìn phần ăn sáng trong lòng mình, ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao chỉ mua có một phần?"
Châu Dị cười mỉm.
"Tôi lái xe không thể nào ăn được."
Trong lòng Khương Nghênh, sau khi trải qua chuyện hôm qua thì có nói thế nào hai người cũng có quan hệ hợp tác, cô rất ngại ăn một mình, cũng không thể nào làm được.
Khương Nghênh nhìn vào bánh bao và nước đậu trong túi đang cầm, lấy một chiếc bánh bao đưa cho Châu Dị.
Châu Dị hai tay đặt trên vô lăng, ngón tay thon dài gõ gõ trên vô lăng, cười mỉm.
"Lái xe an toàn."
"Tôi đút cho anh?"
Châu Dị ngoái đầu nhìn cô, cười phóng khoáng.
"Cầu mà không được."
Khương Nghênh: "..."
Cô chợt hơi hối hận khi hỏi câu này.
Một chiếc bánh bao, Châu Dị chỉ ăn ba miếng là hết. Khi anh ăn miếng cuối cùng, vẫn không quên lấy lưỡi liếm vào đầu ngón tay Khương Nghênh.
Tim Khương Nghênh chợt thót lại.
"Châu Dị."
Châu Dị giống như chẳng có gì mà quay đầu lại chuyên chú lái xe.
"Ừ, sao vậy?"
Khương Nghênh hít sâu.
"Không có gì."
Thực ra Khương Nghênh muốn nói với Châu Dị về chuyện của hai người. Cô không muốn kiểu quan hệ ám muội không rõ ràng này ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai người. Nhưng cô rõ bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.
Châu Dị không phát hiện ra tâm tư nho nhỏ của Khương Nghênh, anh chỉ nghĩ rằng cô gọi anh là vì anh đang tán cô nên chẳng hề để tâm.
Khi xe đến tổ chương trình là vào một tiếng sau đó.
Khương Nghênh đi trên đôi giày cao gót, khi vừa bước vào thì thấy Kiều Nam đang sưng một bên má.
Nhìn thấy Khương Nghênh, Kiều Nam tủi thân bước lên.
"Trưởng phòng Khương."
Khương Nghênh chau mày.
"Ai đánh cô?"
"Lạc Hàm."
Khương Nghênh không nói thêm câu nào, bước vào trong.
Chuyện giữa Thiệu Hạ và Chúc Kha đang ầm ĩ, đạo diễn Lưu và nhân viên tổ chương trình lúc này đều ở trong biệt thự.
Thấy vẻ mặt Khương Nghênh không vui, đạo diễn Lưu chủ động làm thân.
"Trưởng phòng Khương, cô bớt giận. Bây giờ chuyện của Thiệu Hạ và Chúc Kha được ưu tiên hàng đầu."
Khương Nghênh dừng bước nhìn đạo diễn Lưu.
"Những người khác đâu?"
Đạo diễn đáp.
"Chẳng phải cô bảo trợ lý Kiều cấm họ ra ngoài sao? Giờ ai cũng ở trong phòng mình rồi."
"Đạo diễn Lưu, phiền anh bảo mọi người xuống đi. Tôi có chuyện muốn hỏi họ."
Đạo diễn Lưu nghe nói vậy, xoay đầu nhìn sang nhân viên trong đoàn ra hiệu bằng mắt.
"Nghe thấy trưởng phòng Khương nói chưa? Còn không mau đi!"
Đạo diễn Lưu nổi tiếng là biết quan sát, tinh ý trong giới.