Khúc Tích ồn ào vì say xỉn xong thì lảo đảo bước đến cột điện trước mặt khom lưng nôn thốc nôn tháo.
Khương Nghênh không ngờ là cô lại say đến mức ấy, chau mày bước lên vỗ vỗ lưng giúp cô.
"Tớ đi mua cho cậu chai nước suối?"
Khúc Tích một tay chống ở cột điện, nói năng không rõ lời.
"Đi đi đi, đi mau!"
Khương Nghênh mua nước suối rồi quay lại, Khúc Tích đã nôn xong và ngồi bên vệ đường cảm thán cuộc đời.
Khương Nghênh vặn nắp chai nước đưa cho cô, Khúc Tích cầm lấy và uống một ngụm súc miệng, sau đó lại uống ừng ực.
"Cái loại trai đẹp ấy mà, chỉ có thể vô tình gặp được chứ không thể mong cầu gì, đặc biệt là cái loại chung tình, nhiều tiền mà đẹp trai đó."
Khương Nghênh đứng trước mặt Khúc Tích, mỉm cười, cô cúi nhìn đồng hồ trên tay rồi đưa một tay thử đỡ Khúc Tích lên.
"Tớ đưa cậu về?"
Khúc Tích lắc đầu.
"Không cần, để tớ gọi xe."
Khương Nghênh:
"Cậu say tới mức này rồi, chắc chắn ổn không?"
Khúc Tích ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh. Nói cứng:
"Ai nói tớ say chứ? Tớ đang buồn thôi, có biết là tớ đã chuẩn bị biết bao nhiêu cho buổi họp mặt hôm nay không?"
Khương Nghênh cười nhạo:
"Biết, đúng là chuẩn bị không ít. Đặc biệt là tốn không ít tiền."
Không nhắc đến tiền thì không sao, vừa nhắc đến tiền, Khúc Tích chợt cảm thấy xót lòng mề.
Thấy bộ dạng tiếc của của Khúc Tích, Khương Nghênh lấy điện thoại từ trong túi, đầu ngón tay bấm vào màn hình.
Chẳng bao lâu, điện thoại trong túi Khúc Tích có tiếng nhắc nhở: Weixin bạn nhận được 5000 NDT.
Nghe thấy tiếng có tiền vào, Khúc Tích giật mình, nụ cười trong đáy mắt rõ ràng hơn.
"Cậu chuyển khoản cho tớ?"
Khương Nghênh cúi đầu nhìn cô.
"Tớ sợ tối nay cậu không ngủ được."
Khương Nghênh dứt lời, Khúc Tích lấy điện thoại ra xem, xác định có 5000 NDT vào tài khoản thì đứng lên, rồi ôm chặt lấy Khương Nghênh.
"Hu hu hu... Vẫn là Khương Nghênh dễ thương mềm mại chu đáo."
Khương Nghênh tỏ vẻ dè bỉu đẩy cô ra.
"Buông ra!"
Khúc Tích:
"Nghênh Nghênh, tớ yêu cậu!"
Bàn tay thanh mảnh nõn nà của Khương Nghênh đẩy đầu Khúc Tích ra.
"Tớ không hứng thú với phụ nữ."
Khúc Tích bĩu môi.
"Cậu cũng có hứng thú với đàn ông đâu?"
Khương Nghênh:
"Đính chính một chút, tớ chỉ không hứng thú việc yêu đương với đàn ông."
Không đợi Khương Nghênh nói xong, tiếng còi xe vang lên từ phía sau.
Khương Nghênh chưa nói xong thì bị gián đoạn, nghe tiếng bèn xoay đầu nhìn lại. Châu Dị đang ngồi trên một chiếc xe thò đầu ra cửa sổ xe nhìn cô với ánh mắt trêu ghẹo.
"Lên xe."
Khương Nghênh xoay lại nhìn Khúc Tích, có vẻ không yên tâm. Bèn nhìn lại Châu Dị.
"Các anh đi trước đi, tôi đưa Khúc Tích về nhà, lát nữa sẽ đến."
Châu Dị cong môi:
"Em lên đi, để Trần Triết đưa cô ấy về."
Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh ngoái đầu lại nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích chớp chớp mắt. Cũng không biết, rốt cuộc có nhìn thấy rõ người trong xe là Châu Dị hay không, mà lảo đảo chủ động bước đến trước xe, cô chẳng đi theo đường thẳng mà đi theo hình chữ S.
Nhìn thấy Khúc Tích mở cửa ghế phụ xe vừa bò vừa trèo lên, Khương Nghênh vội bước theo sau.
Châu Dị thấy cô bước đến, chủ động vươn tay mở cửa hàng ghế sau.
Khương Nghênh khom lưng chui vào, nhìn thấy chỉ có mỗi mình Châu Dị trong xe, bèn hỏi.
"Bùi Nghiêu đâu?"
Châu Dị tựa vào ghế đầy lười biếng, cổ áo hơi banh rộng, cả người đầy mùi rượu. Trông tư thế vô cùng phong lưu.
"Cậu ấy đi xe của mình."
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị nhận ra Khương Nghênh có vẻ không tin, cười nửa miệng kề sát vào người Khương Nghênh.