Châu Dị đang uống rượu cùng đám người ồn ào thì điện thoại rung.
Bùi Nghiêu đứng bên cạnh tò mò: "Ai vậy?"
Châu Dị mỉm cười, đưa tay đẩy gương mặt Bùi Nghiêu đang kề sát mình ra xa."Các cậu uống trước đi, tôi ra ngoài một chút."
Bùi Nghiêu cố tình hắn giọng." Châu Dị! Có phải thận cậu không ổn không? Đi xả hết lần này đến lần khác là sao?"
Tối nay Châu Dị uống khá nhiều rượu, mở ba cúc gần cổ áo, để lộ xương đòn gợi cảm và cả những sớ cơ rõ rệt ở khuôn ngực.
Châu Dị đạp anh."Còn tốt, cô ấy cũng tốt."
Bùi Nghiêu nghe nói khựng lại, rồi cười ha ha."Mẹ kiếp đúng lẳng!"
Châu Dị ra khỏi phòng riêng, Khương Nghênh đã đứng ngay chỗ cầu thang.
Hai người nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng.
Châu Dị biết Khương Nghênh không muốn có quan hệ gì với anh khi ra ngoài. Anh rút điều thuốc từ trong túi ra gắn vào môi, vừa bước vào một phòng riêng còn trống, vừa cong ngón tay ngoắc ngoắc Khương Nghênh.
Khương Nghênh hiểu ý anh, bước đi theo trên đôi giày cao gót.
Hai người người trước người sau bước vào phòng, Châu Dị xoay người lại, một tay kéo lấy cổ tay Khương Nghênh rồi đè cô vào tường.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh:"Anh ở đây làm gì?"
Châu Dị nói dối mà mặt không hề đổi sắc:"Tôi vừa đến."
Khương Nghênh:"Rượu là anh tặng à?"
Châu Dị:"Không phải, là lão Bùi. Cậu ta vào nhà vệ sinh nghe thấy mấy người bạn của em đang tưởng tượng quấy rối em.
Châu Dị nói rất thản nhiên, chẳng hề chớp mắt.
Khương Nghênh nhìn vẻ mặt bình thường luôn như quyến rũ trái tim người khác của anh lúc này trông cực kỳ chính nhân quân tử bèn thở dài nói."Tôi không tin."
Châu Dị nghe nói vậy, hơi nhíu mày."Với em tôi chẳng đáng tin đến vậy sao?"
Khương Nghênh hơi hất cằm, không trả lời mà hỏi ngược."Anh nói xem?"
Châu Dị cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Nghênh.
Đôi môi đỏ Khương Nghênh mấp máy."Anh vừa đến mà người đầy mùi rượu?"
Đôi môi mỏng Châu Dị cong lên, nở nụ cười đểu giả, rồi cúi đầu kề sát vào tai Khương Nghênh."Buổi trưa cảm thấy tốt không?"
Khương Nghênh chớp chớp mắt."Châu Dị."
Châu Dị: "Hử?"
Giọng điệu Khương Nghênh nửa phần nghiêm túc, nửa phần trào phúng:"Anh không đi treo biển tiếp khách đúng là tiếc."
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị bật cười ngốc."Nếu như tôi treo biển tiếp khách, vậy em sẽ chiếu cố cho công việc của tôi chứ?"
Khương Nghênh cảm nhận được Châu Dị đang đến sát, đôi môi anh dường như đặt hờ trên cổ cô, cô cũng nói thật theo nội tâm mình."Chiếu cố, chỉ cần giá cả hợp lý."
Châu Dị cười mỉm:"Em nghĩ tôi báo giá bao nhiêu thì hợp lý?"
Khương Nghênh: "Mười nghìn."
Châu Dị: "Rẻ vậy?"
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn anh."Không thấp đâu. Thực tập sinh của công ty một tháng còn chưa được 12 nghìn."
Khương Nghênh dứt lời, bàn tay Châu Dị đang đặt trên eo cô chợt siết mạnh."Em hiểu rõ tình hình vậy à?"
Chiếc eo thon của Khương Nghênh bị kéo về trước."Châu Dị, biểu hiện của anh dạo này sẽ làm tôi hiểu lầm là anh thích tôi đó."
Châu Dị cười nửa miệng."Vậy em đoán xem tôi có thích em không?"
Giọng điệu Khương Nghênh lạnh lùng."Đừng có làm ô nhiễm quan hệ giường chiếu thuần túy của chúng ta."
Châu Dị nghe nói cười thầm, phà hơi nóng vào cổ Khương Nghênh."Tôi còn nhớ ai đó từng nói thèm thân thể tôi."
Khương Nghênh: "Đúng vậy, rất thèm."
Hai người nói chuyện đối qua đáp lại, lại thêm tư thế mờ ám rất dễ khiến người khác hiểu lầm là họ đang ve vãn nhau.
Nhưng đương sự thì lại rất rõ ràng, người đuổi theo lúc nào cũng chỉ mỗi mình Châu Dị.Sau một hồi trêu chọc, Châu Dị đứng thẳng người, hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn Khương Nghênh."Lát nữa bọn tôi đi chơi bài, em đi cùng không?"
Khương Nghênh kéo lại vạt áo đã bị anh siết ở eo."Không đi."
Châu Dị cụp mắt, vừa khéo chạm vào dấu tay trên vùng eo của Khương Nghênh, tâm trạng vui vẻ."Hôm nay là sinh nhật Bùi Nghiêu."
Khương Nghênh: "..."
Quan hệ giữa Bùi Nghiêu và Khương Nghênh cũng tạm gọi thân thiết.
Không thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng cũng là cùng lớn lên từ bé.
Thấy Khương Nghênh có vẻ thoái mái, Châu Dị đập đập tàn thuốc."Không phải ý của tôi, mà của Bùi Nghiêu. Cậu ta thời gian rồi đi công tác nước ngoài suốt mà? Mấy hôm nay vừa mới về, nên cứ đòi tổ chức họp mặt mọi người."