Vẻ mặt Châu Diên nhợt nhạt, anh đang ngồi tại một góc ở cầu thang. Một chân duỗi thẳng, còn một chân gấp lại.
Cũng may chỗ Khương Nghênh ở là một tầng chỉ có một hộ, nên dù Châu Diên có không bình thường thì cũng không ai thấy.
Khương Nghênh bước trên đôi giày cao gót đến trước anh.
"Anh cả?"
Châu Diên nghe nói thì khựng lại. Anh ngẩng đầu với vẻ khó tin. Khi nhìn thấy Khương Nghênh thì nở nụ cười tự ti."Bắt đầu sinh ra ảo giác rồi cơ đấy."
Khương Nghênh chau mày, mùi rượu nồng nặc xông lên.
Châu Diên thấy Khương Nghênh chau mày, đưa tay nắm lấy tay cô.
Khương Nghênh lùi ra sau một bước theo bản năng, Châu Diên chợt tỉnh ra một chút."Nghênh Nghênh?"
Vẻ bài xích trên gương mặt Khương Nghênh thoáng qua rồi biến mất."Anh cả, sao anh ở đây?"
Châu Dị đứng lên khỏi nền nhà. Nhưng vì quá say nên có hơi lảo đảo.
Cũng may bên hông là bức tường, khi anh loạng choạng đưa tay vịn lên tường, mới miễn cưỡng đứng vững.
Khương Nghênh quen biết Châu Diên hơn 10 năm, còn trước cả Châu Dị.
Trong hơn 10 năm qua, lần đầu tiên cô thấy Châu Diên, một người nho nhã, dịu dàng, quý phái, lại thất lễ thế này.
Châu Diên đứng dựa vào tường, khóe môi nở nụ cười."Không phải em đang ghi hình sao? Sao lại quay về rồi?"
Khương Nghênh đáp:"Lúc nãy xử lý chút công việc muộn quá nên về nhà luôn."
Châu Diên gật đầu, cười hàm hồ."Anh không biết là em về, nếu không..."
Nếu không anh sẽ không đến.
Châu Diên nói đến đấy thì không nói tiếp những từ ngữ sau đó nữa.
Nơi cầu thang khá thoáng, hai người đứng một lúc, Khương Nghênh chủ động nói:"Anh cả, anh có muốn vào ngồi một lúc không?"
Châu Diên nhìn lên."Có tiện không?"
Khương Nghênh:"Đều là người nhà cả, có gì mà không tiện."
Khương Nghênh nói xong cô xoay lưng bước vào đến trước cửa phòng, đưa tay bấm mật khẩu mở cửa.
Cánh cửa vừa được mở ra, Khương Nghênh thay dép vào nhà bước đến giúp Châu Diên rót một cốc nước đặt trên bàn trà.
Châu Diên từ ngoài cửa lảo đảo bước vào, khi nhìn thấy cốc nước đặt trên bàn, bèn cười."Bộ cốc này là khi em vừa dọn nhà đến đây, anh đã đưa em đi mua."
Khương Nghênh cười mỉm dịu dàng như xa cách."Ừ."
Châu Diên bước đến trước sô pha, cầm cốc nước uống hai ngụm. Hai tay ôm chặt lấy chiếc cốc ngẩng đầu lên nói."Giờ em với Châu Dị vẫn tốt chứ?"
Khương Nghênh: "Vẫn tốt."
Châu Diên:"Nếu chú ấy không tốt với em, em hãy nói với anh."
Khương Nghênh: "Vâng."
Khương Nghênh dứt lời, hai người lại rơi vào im lặng.
Khương Nghênh bước đến ban công, nơi đang trồng khá nhiều hoa cỏ, Châu Diên cầm cốc nước đi theo cô.
Một hồi, Châu Diên nói với giọng khàn đặc."Anh... sắp đính hôn rồi."
Tay Khương Nghênh đang trêu đùa một bông hoa chợt khựng lại, cô xoay đầu lại cười mỉm."Chúc mừng anh cả."
Tay đang cầm cốc chợt siết lại, Châu Diên nói:"Em không muốn nói gì với anh sao?"
Khương Nghênh: "Không có."
Châu Diên cụp mắt, đáy mắt hằn lên gân máu đỏ. "Mọi người ở nhà họ Châu đều nghĩ rằng em thích anh."
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu."Em xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh."
Châu Diên:"Em... có từng thích anh không?"
Khương Nghênh: "Không có."
Châu Diên cười mỉa mai:"Nếu biết sớm em không thích cũng có thể kết hôn, lúc đó anh nên nói với ông là anh muốn cưới em."
Châu Diên uống nhiều rượu, bình thường chẳng bao giờ nói những gì thiếu suy nghĩ.
Khương Nghênh đứng cách anh hai mét, nhìn anh với vẻ mặt không buồn cũng không vui.
Châu Diên nói rất nhiều, rồi ngửa đầu uống sạch cốc nước. Rồi lập tức đứng lên vội vàng bước ra cửa.
Khương Nghênh chẳng ngăn cũng chẳng đuổi theo. Châu Diên bước đến cửa, vịn tay lên khung cửa, rồi quay đầu lại nói."Thứ Hai tuần sau anh đính hôn, em với Châu Dị cùng đến dự."
Khương Nghênh mỉm cười."Vâng, em sẽ nói với anh ấy."
Châu Diên thấy Khương Nghênh cười khách sáo, như mắc xương cá ở cổ, mãi một lúc mới hỏi một câu."Vậy em sẽ thích Châu Dị chứ?"
Khương Nghênh nhếch môi:"Anh cả, anh uống nhiều rồi."
Châu Diên bừng tỉnh trong phút chốc, cười khổ."Ừ, anh uống nhiều rồi. Uống nhiều rồi."
Châu Diên nói xong thì lê bộ dạng thê thảm rời đi.