Giọng Quan Luy run rẩy khi gọi tên Châu Dị.
Khương Nghênh cúi đầu nhìn cô, nhếch môi:"Đi xin lỗi nhân viên đoàn phim đi."
Quan Luy nghe nói vậy tức giận trừng mắt nhìn Khương Nghênh. Bàn tay đang duỗi theo thân siết chặt."Tôi nói tôi muốn gặp Châu Dị, cô điếc sao?"
Khương Nghênh biết một người phụ nữ đang chìm trong tình cảm sẽ cuồng điên đến mức nào.
Bởi vì đã từng có lúc nào đó, cô cũng từng tận mắt nhìn thấy người chí thân của mình như vậy.
Nhưng cuối cùng kết quả thế nào?
Nói ra thì thấy vừa buồn cười vừa đau đớn, chết rồi.
Khương Nghênh ngẩn ngơ nhìn Quan Luy vài giây, sau khi bừng tỉnh thì quay sang nhìn quản lý của Quan Luy và nói."Đưa cô ta về phòng."
Quản lý của Quan Luy nghe vậy, vội vàng bước lên, cười với Quan Luy và đẩy cô về phòng.
Quan Luy giằng co, mắng chửi, chẳng hề có dáng vẻ của một nghệ sĩ.
"Buông tôi ra, Vương Khả! Giờ chị lớn gan rồi phải không? Rốt cuộc chị là quản lý của ai?"
Lâu lắm rồi, Vương Khả chưa từng bị Quan Luy gọi thẳng tên như vậy, mặt cô nóng lên từng cơn, nhưng nghĩ đến bát cơm của mình nên nén giọng cố gắng lấy lòng."Quan Luy, chúng ta đừng làm ồn nữa được không? Có chuyện gì vào trong rồi nói."
Quan Luy:"Tôi nói rồi, tôi muốn gặp anh Dị, các người gọi anh Dị đến cho tôi!"
Vương Khả lộ vẻ khó xử."Quan Luy, giờ Sếp Châu đang bận ghi hình rồi, không thể nào đến được, cô..."
Nhắc đến việc ghi hình chương trình, Quan Luy còn bùng nổ dữ dội hơn.
Thấy có lẽ một mình Vương Khả không thể khống chế Quan Luy, Khương Nghênh nhìn những nhân viên khác."Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau đẩy cô ta vào trong!"
Các nhân viên đều là người phục vụ cho Quan Luy.
Nghe Khương Nghênh nói vậy, lo lắng bước lên khuyên nhủ.
Khương Nghênh khép hờ mắt nhìn những người đó một lúc, rồi bước đến. Cô đẩy những người đang đứng xung quanh Quan Luy ra rồi trực tiếp nắm cổ áo Quan Luy kéo về phòng.
Khương Nghênh mạnh, Quan Luy giằng co đôi chút rối cuốc cùng vẫn bị Khương Nghênh lôi về phòng.
Những nhân viên đó vấy vậy, bèn nhìn nhau.
"Không... không hổ danh là Trưởng phòng Khương."
"Mạnh mẽ dứt khoát."
Vào trong phòng rồi, Khương Nghênh đẩy Quan Luy ngồi lên ghế sô pha. Cô quay đầu nói với những người đứng ngoài cửa."Lắp cửa vào lại đi."
Hai công nhân nghe nói vậy ngẩn ra vài giây rồi vội vàng gật đầu.
Theo đó cánh cửa sắp rơi ra được đóng lại, trong phòng chỉ còn Khương Nghênh và Quan Luy.
Quan Luy ngồi trên sô pha, thân người run lẩy bẩy.
Khương Nghênh cúi nhìn cô, rồi bước đến trước cửa sổ. Cô nhìn xuống đám phóng viên càng lúc càng đông. Khương Nghênh mở miệng nói với giọng hờ hững."Quan Luy, cô đang chặn đường lui của mình đó, cô biết không?"
Quan Luy đỏ mắt."Tôi mặc kệ, tôi muốn gặp anh Dị."
Khương Nghênh:"Rốt cuộc giữa cô và Châu Dị đã xảy ra chuyện gì thì tôi không rõ. Nhưng vì một người đàn ông mà hủy hoại sự nghiệp của mình, giờ cô nghĩ không sao, nhưng sau này cô chắc chắn sẽ hối hận."
Quan Luy nhìn bóng lưng Khương Nghênh đầy giận dữ."Vậy còn cô? Nếu đổi Châu Dị thành Châu Diên thì sao? Cô còn có thể thản nhiên như vậy không?"
Khương Nghênh nhếch môi, thực sự cô nghĩ không ra, tại sao mọi người đều cho rằng cô thích Châu Diên?
Khương Nghênh xoay người lại, nhìn Quan Luy, cô không giải thích mà chỉ nói."Tôi mãi mãi sẽ không vì bất kỳ một người đàn ông nào mà hi sinh cuộc đời của mình. Sự nghiệp cũng là một phần trong cuộc đời tôi. Hơn nữa còn là một phần rất quan trọng."
Quan Luy cười mỉa."Chỉ có thể nói là cô máu lạnh, thảo nào Châu Diên không cần cô."
Khương Nghênh nhếch môi, không tức giận mà lại cười."Vậy còn cô? Cô quậy ầm ĩ như vậy, nhiệt huyết như vậy, nhưng Châu Dị có cần cô không?"
Nụ cười mỉa trên môi Quan Luy tắt hẳn.
Khương Nghênh không muốn đấu khẩu với Quan Luy, cô chỉ muốn nhanh chóng xử lý vấn đề. Cô vừa dứt lời thì bước đến trước mặt Quan Luy."Nếu cô còn muốn tiếp tục ở trong giới này thì bây giờ đi xin lỗi nhân viên đó. Sau đó tìm một lý do thích hợp giải thích với đám phóng viên."
Quan Luy: "Anh Dị..."
Khương Nghênh nói."Anh ấy sẽ không đến, cửa chính khách sạn bị đám phóng viên bao vây đến con kiến cũng chui không vào, anh ấy đến chỉ khiến vấn đề rối thêm tôi. Dù cho anh ta muốn đến, tôi cũng không cho đến."
Quan Luy cắn môi: "..."
Giữa thực tế với tình yêu thì phụ nữ muốn có tình yêu. Nhưng đàn ông thì luôn có xu hướng chọn thực tế, hiện thực.Quan Luy muốn làm cho ai cũng biết quan hệ giữa cô và Châu Dị, cô muốn tối nay Châu Dị đến gặp cô, muốn cho cả đám phóng viên đều chứng kiến cô với Châu Dị thực sự có gì đó.
Nhưng cô gây chuyện cả ngày rồi Châu Dị vẫn không hề xuất hiện.
Quan Luy mím môi thành một đường thẳng."Cô gọi điện cho Châu Dị, tôi muốn nói chuyện với anh ấy."
Khương Nghênh: "Tại sao cô không tự gọi?"
Quan Luy tức tối:"Chúng tôi đang cãi nhau."