Châu Dị nói xong, khóe môi Khương Nghênh mím chặt, không trả lời.
Vài giây sau, Châu Dị vùi đầu vào cổ cô, cười khàn khàn, đưa tay tắt đèn ngủ:
“Chúc ngủ ngon, phu nhân.”
Ngày hôm sau.
Kể từ khi ăn sáng, không khí trong nhà trở nên căng thẳng.
Nguồn gốc của sự căng thẳng đến từ Tô Dĩnh.
Thấy cô như vậy, chị Trương mấy lần muốn tìm lời gì đó để giúp cô xoa dịu bầu không khí.
Chị Trương:
"Dì thông gia, dì chỉ đi cùng bác sĩ Bùi đến buổi họp lớp thôi, dì không cần phải căng thẳng như vậy đâu."
Tô Dĩnh hai tay cầm cốc nước trái cây, lúng túng hỏi:
“Ở đây có quy tắc ăn uống đặc biệt nào không?”
Chị Trương trả lời:
“Chắc không có gì đặc biệt đâu nhỉ?”
Tô Dĩnh:
"Vậy thì tốt."
Châu Dị và Khương Nghênh nhìn thấy sự lo lắng của Tô Dĩnh.
Hai người nhìn nhau, không nói một lời.
Những lúc như thế này, thờ ơ chính là niềm an ủi tốt nhất, càng nhắc tới cô càng có nhiều suy nghĩ lung tung.
Ăn tối xong, Châu Dị nhận được điện thoại của Tần Trữ rồi rời đi.
Khương Nghênh và Tô Dĩnh đang ngồi trong phòng khách xem TV, hai người đều có chút lơ đãng.
Tô Dĩnh cầm điều khiển từ xa trong tay, chuyển hết kênh, cuối cùng vẫn ở lại xem một chương trình tạp kỹ.
Có lẽ là cảm thấy bầu không khí quá ngại ngùng, Tô Dĩnh chủ động hỏi:
"Nghênh Nghênh, cô gái chuẩn bị lặn kia là ai?"
Khương Nghênh đáp:
"Nhậm Huyên."
Tô Dĩnh:
“Là nghệ sĩ của công ty cháu à?”
Khương Nghênh đáp: "Dạ."
Nhắc đến Nhậm Huyên, cô đã không liên lạc với cô ấy kể từ khi giúp cô ấy giải quyết vụ bê bối lần trước.
Cô và anh Tống đều là những người thận trọng, hiếm khi bị phóng viên giải trí bắt được.
Hôm nay Khương Nghênh nhìn thấy cô trên chương trình tạp kỹ, cô không khỏi liếc nhìn lần thứ hai.
Khương Nghênh đang nhìn Nhâm Huyên lặn xuống thì điện thoại trên tựa ghế sofa bên cạnh rung lên hai lần.
Khương Nghênh cụp mắt và nhướng mày khi nhìn thấy thông tin trên màn hình.
Số lạ: Cô định cảm ơn tôi như thế nào?
Cảm ơn?
Ai chứ?
Khương Nghênh tự hỏi liệu có ai gửi nhầm tin nhắn hay không, đối phương gửi tin nhắn thứ hai: Không phải là cô nghĩ rằng Lục Vũ ở Phong Nguyệt Trường chỉ là bị đe dọa, người của Phong Nguyệt Trường tình cảm nhân từ đó chứ?
Đôi mắt của Khương Nghênh tối sầm lại, và một sự lạnh lùng hiện lên trong mắt cô.
Ngoài Nhiếp Chiêu ra, sẽ không có người nào khác gửi tin nhắn như vậy.
Nhìn hai tin nhắn trên màn hình, Khương Nghênh đưa tay tắt màn hình điện thoại di động đang sáng đèn, không có ý định trả lời.
Vài giây sau, điện thoại lại rung lên, trên màn hình xuất hiện dòng tin nhắn thứ ba: Khương Nghênh, ván này hòa.
Khương Nghênh hờ hững liếc mắt, vẻ mặt không rõ cảm xúc vui mừng hay giận dữ, chỉ là không để ý.
Ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là đêm tối.
Tám giờ tối, Bùi Văn Hiên đích thân tới đón Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh trang điểm nhẹ, trông rất không tự nhiên khi nhìn thấy Bùi Văn Hiên:
"Bác sĩ Bùi."
Bùi Văn Hiên mặc vest và đi giày da, thể hiện sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành:
"Tôi xin lỗi đã làm phiền cô hôm nay."
Tô Dĩnh:
"Không sao."
Bùi Văn Hiên chào Tô Dĩnh và quay lại chào Khương Nghênh.
Khương Nghênh cười nói:
"Chú ba, dì của cháu hiếm khi ra ngoài, nhờ chú chăm sóc cho dì."
Bùi Văn Hiên đã hiểu nhưng không nói ra:
"Chắc chắn rồi, đừng lo lắng."
Sau khi trò chuyện ngắn gọn với Khương Nghênh, Bùi Văn Hiên đưa theo Tô Dĩnh rời đi.
Khương Nghênh nhìn thấy hai người ở ngoài cửa, nhìn bọn họ rời đi, lấy điện thoại di động ra bấm số của Châu Dị.
Châu Dị trả lời điện thoại rất nhanh, giọng nói như từ tính:
“Dì được chú Bùi đón rồi à?”
Khương Nghênh:
"Ừ, vừa mới đi.
Châu Dị:
“Có cần anh về đón em không?”
Khương Nghênh không hiểu ý anh: "Hả?"
Châu Dị cười thầm:
"Không phải em muốn xem tối nay chú ba và dì tiến triển thế nào à?”
Khương Nghênh lập tức hiểu ý anh, mỉm cười nói:
"Có phù hợp không?”
Châu Dị đáp:
"Thích hợp, không chỉ có em, mà ông Bùi cũng muốn xem."
Khương Nghênh do dự một lát, sau đó cười nói:
"Vậy anh về đón em đi.”
Nửa giờ sau, Châu Dị đỗ xe ở cửa Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh mặc thường phục cúi người lên xe.
Nhìn thấy Khương Nghênh lên xe, Châu Dị lập tức khom người giúp thắt dây an toàn cho cô.
Thắt dây an toàn xong, anh hôn lên khóe miệng cô, môi mỏng mỉm cười:
“Tối nay em muốn ăn gì?”
Khương Nghênh nói:
"Cái gì cũng được."
Khương Nghênh nói xong, ghế sau xe truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Khương Nghênh dừng lại một chút, nhướng mi nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó mới phát hiện trong xe còn có người khác.
Cánh tay của Bùi Nghiêu được bó bột, tay được nẹp đeo vào cổ kéo vào sát ngực, trông có vẻ buồn cười:
“Hai người vừa phải thôi có được không?”
Khương Nghênh không trả lời, Châu Dị đặt tay lên lưng ghế phụ nhìn Bùi Nghiêu:
"Ghen tị?"
Bùi Nghiêu:
“Ông nghĩ tôi là người sẽ ghen tị với ông sao?”
Châu Dị tựa hồ cười nửa miệng:
"Lúc trước ông nói với tôi là muốn tôi nói tốt về chú Bùi với dì, tôi nghĩ lại thì...”
Châu Dị đang nói giữa chừng, Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi ngắt lời:
"Đúng vậy, tôi ghen tị."
Châu Dị khẽ nhướng mày, nghiêm túc nói:
“Tôi thấy sếp Bùi cũng đâu có giống là người sẽ ghen tị với người khác đâu?”
Bùi Nghiêu trợn mắt, anh không muốn nhìn vào khuôn mặt "tiểu nhân đắc ý" của Châu Dị, chỉ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, dáng vẻ như thể chẳng có gì còn luyến tiếc trên cõi đời này, rồi nói bừa:
“Tôi giấu kỹ.”