Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 427




Việc Nhiếp Chiêu vội vàng xuất viện trước khi chân chưa lành hẳn chắc chắn không phải là điều tốt.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Bùi Nghiêu, Châu Dị và Khương Nghênh nhìn nhau.

Châu Dị trầm giọng nói:

"Em bảo với ông Bùi là mình biết rồi.”

Khương Nghênh đáp: "Ừ."

Khương Nghênh trả lời Bùi Nghiêu xong, ngẩng đầu nhìn Châu Dị:

"Anh nghĩ xem liệu Nhiếp Chiêu có đi Dung Thành không?"

Châu Dị suy nghĩ một chút rồi trả lời:

"Gọi cho Cát Châu hỏi thăm tình hình."

Khương Nghênh: "Vâng."

Khương Nghênh nói xong và bấm số của Cát Châu.

Điện thoại đã được kết nối, Cát Châu nghe có vẻ vui vẻ:

“Sao vừa mới đi đã gọi điện cho tôi?”

Khương Nghênh:

“Nhiếp Chiêu đã xuất viện, tôi nghi ngờ anh ta đã đi Dung Thành.”

Cát Châu dừng một chút, cười nói:

"Có lẽ vậy."

Khương Nghênh nghi hoặc:

"Cậu biết?"

Cát Châu nói đùa:

“Bạn của anh Cửu vừa mới tới, nói là đã gọi cảnh sát tố cáo về Phong Nguyệt Trường của Nhiếp Chiêu.”

Khương Nghênh: "..."

Cát Châu:

“Cảnh sát vừa mới yêu cầu chúng tôi lấy lời khai, còn muốn bổ sung bọn tôi vào top mười công dân tốt.”

Nghe vậy, Khương Nghênh nhất thời không biết nên yên tâm hay lo lắng, liền nói:

"Mọi người hãy ý an toàn."

Cát Châu cười nói:

“Yên tâm, bạn của anh Cửu đã sắp xếp mấy chục người đến bảo vệ chúng tôi. Hiện tại y tá đến thay quần áo cho hai người, bọn họ đều nghi ngờ ba người chúng tôi là nhân vật lớn nào đó. "

Có thể tưởng tượng được hình ảnh đẹp đến dường nào.

Sau khi cúp điện thoại với Cát Châu, Khương Nghênh đã nói cho Châu Dị biết sự thật sự thật.

Châu Dị cong khóe môi:

"Đúng là nhận không ra, tay Tiểu Tam đó... đúng là rất đáng tin.”

Khương Nghênh cau mày nói:

"Tiểu Tam?"

Châu Dị nói:

"Ông Tần lười, thân cận với ông ấy đều được đặt tên theo số thứ tự, tên cầm đầu đến giúp hôm qua xếp hàng thứ ba, gọi là Tiểu Tam.”

Khương Nghênh cười nói:

"Cái tên khá độc đáo."

Bởi vì lo lắng Khương Nghênh bị va chạm, Châu Dị dọc đường lái xe rất chậm, khi trở về Bạch Thành thì trời đã tối.

Khi xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị dừng xe, quay đầu nhìn Khương Nghênh, người đã đặt ghế ngồi xuống ngủ ngon lành, đôi môi mỏng nhoẻn cười.

Châu Dị nhìn chằm chằm Khương Nghênh một lúc, sau đó mở cửa xe xuống xe, lắc lắc chiếc eo cứng ngắc của mình, đi tới ghế phụ phía trước, nghiêng người ôm Khương Nghênh ra ngoài.

Kể từ khi Lục Vũ bị tai nạn, Khương Nghênh ngủ không yên.

Châu Dị vừa đỡ cô lên, Khương Nghênh liền mở mắt ra.

Khương Nghênh mơ mơ màng màng nhếch môi:

"Về đến nhà rồi à?"

Châu Dị cúi đầu hôn lên trán cô, trầm giọng nói:

“Chúng ta tới rồi.”

Khương Nghênh:

“Để em tự đi.”

Châu Dị nở nụ cười:

"Không được, em tự đi thì làm sao thể hiện được sức của người bạn trai là anh đây?”

Khương Nghênh mỉm cười tựa đầu vào ngực Châu Dị, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Châu Dị ôm Khương Nghênh vào Thủy Thiên Hoa Phủ, mở cửa ra, Tô Dĩnh và chị Trương đang ngồi ở phòng khách nói chuyện.

Nhìn thấy hai người bước vào cửa, Tô Dĩnh và chị Trương đều quay lại.

Tô Dĩnh: "..."

Chị Trương: "..."

So với sự bối rối của Tô Dĩnh và chị Trương, Châu Dị hành động rất bình thản, cúi đầu thay giày, trầm giọng nói với Khương Nghênh:

“Vợ ơi, dì và dì Trương đang ở trong phòng khách, em muốn giả vờ ngủ hay là xuống đất?”

Khương Nghênh không trả lời, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Châu Dị cười cười:

"Diễn xuất rất tốt."

Châu Dị thay giày ở cửa, bình thản quay người lại chào Tô Dĩnh:

“Dì.”

Tô Dĩnh đứng dậy, thấp giọng hỏi:

"Nghênh Nghênh ngủ rồi à?"

Châu Dị trầm giọng nói:

“Dạ, đi đường lâu quá, nên cô ấy ngủ say rồi.”

Tô Dĩnh nói:

“Đưa nó về phòng ngủ đi, cứ ôm như vậy sẽ mệt đấy.”

Châu Dị gật đầu, mỉm cười nói "dạ" thay cho câu trả lời.

Châu Dị ôm Khương Nghênh lên lầu, vừa mở cửa phòng ngủ, Khương Nghênh liền vùng ra khỏi vòng tay của anh, đứng xuống đất.

Châu Dị đóng cửa sau lưng lại, Khương Nghênh thở dài một hơi.

Châu Dị nói đùa:

"Em sợ như vậy sao?"

Đôi tai Khương Nghênh ửng đỏ lên:

"Không phải sợ, mà là..."

Là xấu hổ.

Châu Dị đương nhiên biết Khương Nghênh đang suy nghĩ gì, anh mỉm cười đi đến trước mặt cô:

"Em muốn tắm không?"

Khương Nghênh cau mày nói:

"Bác sĩ nói vết thương không nên tiếp xúc với nước trong thời gian ngắn."

Châu Dị cúi đầu, tà ác cười nói:

"Không sao, anh giúp em tắm."

Khương Nghênh lùi lại một bước, trong đầu hiện lên một số hình ảnh khó tả, cô mím môi:

"Thật ra em có thể kiên trì được hai ngày, em sẽ rửa mặt rồi đi ngủ."

Khương Nghênh nói xong liền chui vào phòng tắm.

Châu Dị nhìn theo bóng lưng của cô, nhướng mày: Phía sau cô có dã thú nào đuổi theo sao?

Mấy phút sau, Khương Nghênh từ phòng tắm đi ra, một tay thay váy ngủ, chui vào chăn, không nói chuyện với Châu Dị nữa.

Châu Dị nghiêng người, ngẩng đầu nhìn cô, thấy toàn thân cô căng thẳng, không khỏi bật cười:

"Vợ, trong mắt em, anh đói khát như vậy sao?"

Khương Nghênh thở đều đều, giống như đang ngủ.

Châu Dị nhìn thấu, không nói gì, vươn bàn tay to lớn của mình ra, ôm lấy eo Khương Nghênh, cẩn thận ôm cô vào lòng:

“Yên tâm, chồng em là người đàng hoàng.”

Khương Nghênh: "..."

Châu Dị ghé sát vào tai Khương Nghênh, thổi hơi thở nóng:

“Nếu em không tin thì thử dụ dỗ anh xem, anh nhất định sẽ ngồi yên không hề rối loạn.”