Bùi Nghiêu quá gần với Nhiếp Chiêu, nên anh có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Nhiếp Chiêu và người trong điện thoại.
Một từ chợt hiện lên trong đầu: biến... thái...
Bất cứ ai có đầu óc bình thường sẽ không thể nói được điều như vậy.
Người trong điện thoại nói xong, Nhiếp Chiêu trầm giọng đáp:
“Con sẽ làm ngay.”
Đối phương lạnh lùng nói:
"Đồ kém cỏi."
Nhiếp Chiêu: "..."
Đối phương nói:
“Nếu anh không thể bình tĩnh lại phá hỏng kế hoạch của ta lần nữa, ta sẽ cho người giết anh trước.”
Nhiếp Chiêu nghiến răng nghiến lợi, cố gắng ngăn cản cảm xúc của mình không bộc phát ra ngoài:
"Con biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Nhiếp Chiêu rất khó coi.
Nếu đổi lại là một người bình thường, trong bầu không khí như thế này, chắc chắn sẽ giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng con người của Bùi Nghiêu thì chẳng phải là người bình thường.
Thấy Nhiếp Chiêu cúp máy, anh cười mỉa mai:
"Vậy hóa ra chú có vấn đề về tâm lý là theo giống nhỉ?”
Nhiếp Chiêu vẫn bình tĩnh trầm mặc, mấy giây sau mới nói:
"Mời sếp Bùi ra ngoài đi."
Nhiếp Chiêu nói xong, hai vệ sĩ đi tới trước mặt Bùi Nghiêu, một người làm động tác "Mời" nói:
"Sếp Bùi, thiếu gia của chúng tôi cần nghỉ ngơi."
Bùi Nghiêu cười vẻ mặt chống đối, không có ý định đứng dậy:
"Nhiếp Chiêu, anh sống như thế này có khác gì con rối?”
Nhiếp Chiêu lạnh lùng nhìn Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu chế nhạo:
"Nếu tôi là anh, nếu có ai dám làm vậy với tôi, bất kể ông ta có phải là cha ruột của tôi hay không, tôi đã phản bội ông ta từ lâu."
Nói xong, dưới ánh mắt tức giận của Nhiếp Chiêu, Bùi Nghiêu đứng dậy với nụ cười khinh thường:
“Chỉ với điều này thôi thì cả cuộc đời này, anh cũng chẳng bằng Châu Nhỏ được.”
Nhiếp Chiêu quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, không biết có phải vì ảnh hưởng của cuộc gọi lúc nãy hay không mà đã khôi phục lại vẻ mặt vô cảm như thường lệ.
Bùi Nghiêu nói xong, liếc nhìn Nhiếp Chiêu rồi bước đi.
Trở lại phòng bên cạnh, Bùi Nghiêu nhìn thấy Châu Dị và Khương Nghênh vẫn còn ở đó, bèn nói:
"Tối nay hai người định qua đêm ở chỗ tôi à?"
Châu Dị:
“Tôi lo ông sẽ bị đánh chết, không có người phát hiện.”
Bùi Nghiêu sải bước vào trong, đi đến chiếc bàn cạnh giường ngủ, mở ngăn kéo, lấy hộp thuốc lá ra, ngậm điếu thuốc trước miệng mà không châm lửa, nói đùa:
“Tôi mượn lòng dũng cảm của Nhiếp Chiêu, nhưng anh ta đã không dám động đến tôi. Ông có tin không?”
Châu Dị thản nhiên nói:
“Tin, đúng vậy. Bình thường anh ta chỉ đánh ông.”
Nghe Châu Dị nói, điếu thuốc trong miệng của Bùi Nghiêu run rẩy:
“Châu Nhỏ, kiếp trước ông bán măng đúng không?"
Châu Dị nhướng mày cười nói:
"Bị ông phát hiện rồi ư?”
Bùi Nghiêu:
"Đâu có khó, thoạt nhìn là nhận ra ngay.”
Bùi Nghiêu trao đổi vài câu với Châu Dị và thúc giục Châu Dị với Khương Nghênh về nhà.
Anh đích thân tiễn hai người vào thang máy, nháy mắt với Châu Dị trước khi cửa thang máy đóng lại.
Châu Dị lập tức hiểu ra, hai tay đút túi quần, nhướng mi.
Sau khi xuống thang máy, Châu Dị bảo Khương Nghênh lái xe rồi bấm số của Bùi Nghiêu.
Khi cuộc gọi được kết nối, Bùi Nghiêu không hề dè dặt mà nói thẳng:
“Châu Cảnh Sơn dự định hai ngày tới sẽ ra tay với Châu Hoài An.”
Giọng nói của Châu Dị không rõ cảm xúc:
“Ông ta định chuẩn bị cho ông cụ tuyệt hậu à?”
Bùi Nghiêu nói thêm:
"Tôi vẫn luôn để mắt tới Nhiếp Chiêu, nhưng lại không tìm thấy mối liên hệ nào giữa hắn và Dung Thành."
Châu Dị trầm giọng nói:
“Thời gian này làm khó cho ông rồi.”
Bùi Nghiêu cười khẩy qua điện thoại:
"Đừng có nói vậy với tôi, nếu ông thật lòng xót cho tôi thì đợi đến khi Nhiếp Chiêu xuất viện, ông sắp xếp người đập cho hắn một trận.”
Châu Dị:
"Tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp, tôi là người tuân thủ pháp luật."
Bùi Nghiêu qua điện thoại mỉm cười, đột nhiên nghiêm túc nói:
"Ông nên giải quyết chuyện ở Dung Thành đi, thực sự nếu không được thì đích thân đi một chuyến đi.”
Châu Dị cười cười:
"Hiếm khi thấy ông lại suy nghĩ chu đáo như vậy.”
Bùi Nghiêu nói:
"Thì tôi thương ông còn gì, tôi lo bọn Cát Châu gặp chuyện gì đó thì Nghênh Nghênh không vui, ông cũng buồn theo.”
Nụ cười trên mặt Châu Dị nhạt dần, trầm giọng đáp: “Ừ.”
Bùi Nghiêu:
"Tôi biết ông đang lo lắng điều gì. Đừng lo lắng, Châu tam gia và Nhiếp Chiêu thì có tôi và ông Trữ rồi.”
Châu Dị: “Cảm ơn ông.”
Châu Dị cúp điện thoại với Bùi Nghiêu, đúng lúc Khương Nghênh lái xe tới chỗ anh.
Châu Dị bước xuống bậc thang, đi vòng qua xe đến chỗ ghế lái phụ phía trước, mở cửa bước vào xe.
Xe ra khỏi bệnh viện, Châu Dị thắt dây an toàn:
"Gần đây ở công ty có chuyện khó khăn gì cần em tự mình giải quyết không?"
Khương Nghênh đáp:
"Tạm thời thì không."
Châu Dị ngồi thẳng dậy, duỗi chân nói:
"Nếu không, ngày mai chúng ta đi Dung Thành."
Khương Nghênh siết chặt tay lái và hơi mím môi.
Châu Dị chú ý đến biểu cảm của Khương Nghênh, bàn tay to lớn đặt lên gáy cô, trìu mến ôm cô, trầm giọng an ủi cô:
“Yên tâm, anh sẽ không để Cát Châu và Lục Vũ xảy ra chuyện gì đâu.”
Khương Nghênh:
"Châu Dị."
Khương Nghênh muốn nói lời cảm ơn, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai người, hai chữ “cảm ơn” đã ở ngay trước miệng cô nhưng lại không thể nói ra.
Châu Dị cười thật sâu:
"Vợ, anh nói anh sẽ bảo vệ em, anh đã nói rằng anh sẽ ở bên em khi em ngã xuống. Đó không chỉ là lời nói suông."