Khi Khương Nghênh nhận được tin nhắn của Cát Châu, cô đang đến thăm Bùi Nghiêu trong bệnh viện.
Bùi Nghiêu tay gặp khó khăn nên nhờ Châu Dị gọt cam cho anh ăn.
Bùi Nghiêu ăn rất tinh tế, ngoài việc gọt vỏ cam, những mảnh cam vụn trên đó cũng phải được gọt bỏ hoàn toàn, không để lại bất kỳ chút vụt nào.
Khương Nghênh nhìn thấy tin nhắn của Cát Châu, tim cô đánh thót, cô bấm vào giao diện trò chuyện giữa hai người và trả lời: Đừng hành động bốc đồng.
Cát Châu không trả lời, Khương Nghênh đứng dậy đi tới bệ cửa sổ gọi điện thoại cho Cát Châu, gọi điện thoại cho Cát Châu ba lần, nhưng đều không trả lời.
Khương Nghênh cau mày, nắm chặt điện thoại di động, suy nghĩ một hồi, cô gửi tin nhắn cho Tiểu Cửu: Cát Châu có sao không?
Tiểu Cửu nhanh chóng trả lời: Cậu ấy uống nhiều rồi.
Khương Nghênh: Hãy trông chừng cậu ấy, đừng để cậu ấy hành động bốc đồng.
Khương Nghênh gửi tin nhắn, lần này Tiểu Cửu không trả lời ngay.
Một lúc sau, Tiểu Cửu đã gửi một bức ảnh.
Khương Nghênh dùng đầu ngón tay chạm vào bức ảnh để phóng to nó lên, trong bức ảnh, khuôn mặt Cát Châu đỏ bừng, nằm nghiêng trên mặt đất, trông rất say.
Ngay sau đó, có tin nhắn từ Tiểu Cửu: Không bốc đồng được đâu, dậy không nổi rồi.
Khương Nghênh: Ừ.
Sau khi gửi tin nhắn cho Tiểu Tửu, Khương Nghênh mới thở phào nhẹ nhõm, quay người lại thì thấy Bùi Nghiêu đang cãi nhau với Châu Dị.
Bùi Nghiêu:
"Ông có thể có thái độ phục vụ chút được không? Tôi đã nói với ông rồi, tôi không ăn cam vụn."
Châu Dị lười biếng dựa vào ghế nhìn anh:
"Ăn thì ăn không ăn thì thôi."
Bùi Nghiêu trừng mắt nhìn anh:
"Ông có thái độ gì vậy? Tôi bị thương cánh tay là vì ai?"
Châu Dị nhướng mày:
“Tôi viết thư cảm ơn gửi đến công ty ông nhé?”
Bùi Nghiêu liếc nhìn Châu Dị:
"Gửi thứ vớ vẩn đó có ích lợi gì?”
Châu Dị lạnh khẩy:
"Vậy phải sao? Tôi dập đầu lạy ông hai lạy?”
Bùi Nghiêu duỗi thẳng người trên ghế sofa, bình thản nói:
“Nếu ông thật sự muốn thì tôi cũng chịu được.”
Châu Dị cười nửa miệng:
"Tại sao lúc đó Nhiếp Chiêu không xé nát miệng ông ra?"
Khi nhắc tới Nhiếp Chiêu, Bùi Nghiêu lập tức hưng phấn.
Thấy Bùi Nghiêu xỏ dép lê bước xuống đất và đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Anh chạy ra ngoài, rồi quay trở lại phòng bệnh bốc một nắm hạt dưa rồi quay người lại rời khỏi phòng bệnh.
Châu Dị nghiêng người nhìn anh, nói đùa:
"Ông Bùi, ông chậm rãi thôi."
Bùi Nghiêu:
"Tôi đang thay mặt ông hiếu kính với người lớn đó."
Bùi Nghiêu nói xong, trong nháy mắt biến mất.
Bùi Nghiêu đã rời đi, chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh trong phòng bệnh.
Châu Dị đứng dậy, đi đến chỗ Khương Nghênh, đưa quả cam đã gọt vỏ cho cô.
Khương Nghênh cầm lấy, cười nói:
“Bùi Nghiêu lại sang bên cạnh kích thích Nhiếp Chiêu?”
Châu Dị dựa vào bệ cửa sổ phía sau:
“Nghe nói Nhiếp Chiêu bị ông ấy làm cho phát điên.”
Khương Nghênh cười lớn.
Châu Dị nói:
“Nhiếp Chiêu trong đời có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới mình không chết vì đánh nhau mà chết vì tức.”
Phòng bên cạnh.
Từ lúc Bùi Nghiêu bước vào, Nhiếp Chiêu đã nhắm mắt giả chết.
Sau khi Bùi Nghiêu chào hỏi hai vệ sĩ đã chăm sóc mình một cách thân mật xong, anh một tay xách ghế ngồi xuống trước giường bệnh, ném hạt dưa trong tay lên bàn cạnh giường, bắt đầu nhịp nhàng ăn hạt dưa.
Hai vệ sĩ: "..."
Nhiếp Chiêu giả chết: "..."
Bùi Nghiêu cắn hạt dưa chừng hai phút, Nhiếp Chiêu nhịn không được mở mắt ra:
"Cậu vẫn không chịu thôi phải không?”
Bùi Nghiêu mỉm cười với Nhiếp Chiêu, nụ cười của anh ấy rất tươi, cực đắc ý:
"Chú nhỏ, mình nói chuyện chân tình chút đi!"
Nhiếp Chiêu chân bị bó bột, không thể động đậy:
"Ra ngoài."
Bùi Nghiêu mỉm cười chân thành và vẻ mặt thành thật:
"Chú cứ ngủ đi, không cần quan tâm đến tôi đâu, tôi sẽ ở đây với chú, tận hiếu với chú thay Châu Nhỏ.”
Nhiếp Chiêu: "..."
Trong mấy ngày nằm viện, cơ bản là một ngày Nhiếp Chiêu bị Bùi Nghiêu chọc giận ba lần.
Sáng, trưa, chiều, còn đúng giờ hơn là giờ thỉnh an vào thời cổ đại.
Lúc đầu Nhiếp Chiêu còn có thể bình tĩnh, dù sao thì hắn cũng lăn lộn cuộc đời hơn cả chục năm, chuyện nhịn nhục là hoàn toàn có thể.
Nhưng thời gian trôi qua, Nhiếp Chiêu trở nên bất lực.
Hắn phát hiện ra rằng Bùi Nghiêu tuyệt đối là một tài năng, một tài năng có thể khiến mọi người phát điên.
Miệng Bùi Nghiêu không bao giờ dừng lại, ngoại trừ khi anh đang ăn cạnh giường, không thì trò chuyện luôn mồm.
Nội dung trò chuyện gần như giống nhau mọi ngày: hỏi thăm bố hắn, hỏi thăm mẹ hắn, hỏi thăm liệt tổ liệt tông hắn.
Không phải Nhiếp Chiêu chưa từng nghĩ đến việc nhờ vệ sĩ đuổi Bùi Nghiêu ra ngoài.
Tuy nhiên, Bùi Nghiêu lại bị thương ở cánh tay, nên ai động vào anh thì anh ăn vạ ngay.
Địa vị Bùi gia ở Bạch Thành sờ sờ ra đó, Nhiếp Chiêu muốn giết Bùi Nghiêu, nhưng hắn phải cân nhắc hậu quả.
Bùi Nghiêu nói xong, thấy Nhiếp Chiêu vẫn im lặng, quay đầu nhổ nước bọt xuống đất:
"Chú, chú không còn trẻ nữa, chú từng nghĩ đến việc kết hôn chưa?"
Nhiếp Chiêu lạnh lùng nói:
"Chưa."
Bùi Nghiêu gật đầu:
"Không kết hôn là đúng đó. Nếu không thì người thiếu đức như chú sinh con sẽ dễ bị… không có cái đó ấy.”
Nhiếp Chiêu:
“Hôm nay cậu đổi chiêu rồi à?”
Bùi Nghiêu: "Hả?"
Nhiếp Chiêu đáng thương nhìn Bùi Nghiêu nói:
"Cậu không chỉ chào hỏi thăm tiền bối tôi đây, còn hỏi thăm đến thế hệ sau?"
Bùi Nghiêu cười nhẹ nói:
"Ôi, thì hỏi phải hỏi cho hết mà.”
Nhiếp Chiêu: "..."
Nhiếp Chiêu tức giận với Bùi Nghiêu đến mức không còn gì để nói, ngay lúc Nhiếp Chiêu đang định chống trả thì một vệ sĩ cầm điện thoại di động tiến tới nói:
"Cậu chủ, điện thoại của cụ.”
Nhiếp Chiêu hít sâu hai hơi, nhận điện thoại:
“Con đây ạ.”
Người ở đầu bên kia điện thoại giọng khàn khàn:
“Tuần sau cử người chăm sóc Hoài An thật tốt. Ông già sắp chết, con phải cho ông ấy cảm nhận được niềm vui của một kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”