Châu Dị nói câu này vô cùng ý vị.
Ban đầu, khi Châu Dị dứt lời chưa ai hiểu ra những ẩn ý trong câu nói của anh, cho đến khi có người trong đám đông chợt la lên.
"Sếp Châu, vậy còn thực tế thì sao?"
Cả đám người như chợt hiểu ra, lúc này tiếng cười dần vang lên.
Trông có vẻ nghiêm túc.
Nhưng còn thực tế thì sao?
Khương Nghênh nhìn lên Châu Dị cà lơ phất phơ trên sân khấu, vẻ mặt thản nhiên.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông như Châu Dị dù là đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, gây chú ý.
Châu Dị vừa phát biểu xong, là đến giờ các ngôi sao chụp ảnh.
Có thầy Lý nên vị trí trung tâm đương nhiên là của thầy Lý.
Quan Luy cũng có mặt, đứng bên tay phải thầy Lý, vẻ mặt rõ ràng không vui, quản lý của cô thì cố ra hiệu bằng mắt với cô, bảo cô giữ vẻ mặt bình thản.
Vào chương trình sao chụp ảnh thì các bậc máu mặt trên thương trường đều giải tán, chỉ còn lại vài người có vẻ có quan hệ thân thiết với Châu Dị ở lại nói chuyện phiếm.
Châu Dị nổi bật giữa đám đông, hòa vào việc trêu ghẹo của cả đám.
Trông có vẻ như đang cười tươi niềm nở, nhưng thực ra là miệng cười mà mắt không cười.
Khương Nghênh vẫn còn đang xử lý người của phòng hậu cần và những bộ phận không phải truyền thông, cô đưa mắt nhìn Châu Dị, chợt hiểu ra lý do anh không mấy hứng thú.
Châu Dị có hai người bạn thân như anh em, một người là Tần Trữ, một người là Bùi Nghiêu.
Tối nay cả hai đều không đến.
Anh em nhà mình không đến, những người đến đều là bạn xã giao, mà Châu Dị có thể ứng phó đến tận giờ này là đã không dễ dàng gì rồi.
Nếu đổi lại vào mấy năm trước, khi Châu Dị còn trẻ, có lẽ anh đã quẳng gánh bỏ đi từ sớm.
Sau khi các ngôi sao chụp xong, thầy Lý nhìn Châu Dị đang đứng trong đám đông, lấy di động nhắn tin cho anh, rồi bước ra khỏi khách sạn.
Khương Nghênh vốn đang giao việc cho Kiều Nam, nhìn thấy bóng dáng thầy Lý, bèn nhanh chóng dặn dò Kiều Nam vài câu rồi bước theo.
Ra khỏi khách sạn, thầy Lý đang chuẩn bị gọi taxi, Khương Nghênh bước lên ngăn lại.
"Thầy Lý, thầy định đi bây giờ sao?"
Thầy Lý không ngờ là Khương Nghênh lại đi theo ra, kinh ngạc rồi trả lời.
"Ừ, đại hội kết thúc rồi, phần còn lại thì tôi không tham gia đâu. Có tuổi rồi, không chịu nổi ồn ào."
Khương Nghênh gật đầu.
"Thầy về khách sạn sao? Tôi lái xe đưa thầy về."
Hai người đứng khá gần nhau, thầy Lý đã ngửi thấy thoang thoảng mùi rượu trên người Khương Nghênh, ông bèn cười.
"Cô dám uống rượu lái xe?"
Khương Nghênh nghe nói đỏ mặt.
"Tôi bảo xe công ty đưa thầy về."
Thầy Lý cúi đầu nhìn đồng hồ và không từ chối.
"Được, nhưng không phải đưa tôi đến khách sạn, mà đưa ra sân bay. Tối nay tôi phải về thành phố An trong đêm."
Khương Nghênh: "Gấp vậy sao?"
Thầy Lý:
"Tới đây tính ra cũng cả tháng rồi, nếu không về nữa mấy chậu hoa tôi trồng ở nhà chết hết mất."
Thầy Lý cố chấp muốn về, Khương Nghênh cũng không tiện ngăn. Gọi điện thoại gọi xe cho thầy Lý.
Mắt nhìn theo thầy Lý lên xe, Khương Nghênh hơi cúi đầu với thầy Lý.
"Cảm ơn thầy nhiều về đại hội năm lần này."