Khi Châu Dị ngã người đè xuống, Khương Nghênh cắn vào môi anh, cố tình cắn xé.
Châu Dị nghiêng đầu, ngửi thấy mùi máu của mình.
"Em cắn tôi?"
Châu Dị đưa tay vuốt lấy máu đang chảy từ môi mình, nhếch miệng nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhìn gương mặt đểu giả của Châu Dị, lòng chợt dâng lên một nỗi uất nghẹn.
"Anh muốn điên không?"
Châu Dị nhận ra suy nghĩ của Khương Nghênh, bật cười.
"Vì em thấy buồn nên muốn xem tôi là chỗ phát tiết?"
Khương Nghênh đàng hoàng thừa nhận.
"Đúng, anh có cho hay không?"
Châu Dị lùi ra sao nửa bước, hai tay đút túi.
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Khương Nghênh nhìn xuống, vuốt ve lại chiếc áo bị gấp do Châu Dị đè lên.
"Nếu không cho thì sau này anh đừng có tìm tôi nữa."
Khương Nghênh vừa dứt lời, xoay người ra cửa chuẩn bị mở cửa.
Châu Dị bước lên, một tay chống lên thành cửa trên đầu cô, ép sát người cô, bật cười.
"Cho, Trưởng phòng Khương muốn điên, chắc chắn là tôi sẽ điên cùng. Không thể nào để em ra ngoài cắm sừng cho tôi được."
Khương Nghênh trước sau vẫn không quay đầu lại, cô bị Châu Dị đè lên cánh cửa, suýt thì ngã quỵ.
Xong việc, Châu Dị ôm cô đi về phía sô pha, cằm Khương Nghênh gác trên vai anh, giọng nói có vẻ biếng nhác.
"Châu Dị."
Châu Dị giọng trầm bổng mang ý cười.
"Em mệt rồi?"
Khương Nghênh nghiêng đầu, nhìn yết hầu anh đang chuyển động.
"Anh thực sự... rất... gợi cảm."
Châu Dị hơi nhíu mày, không ngờ có thể nghe được câu này từ miệng Khương Nghênh.
Châu Dị ôm lấy Khương Nghênh bước đến sô pha và ngồi xuống, đầu gối Khương Nghênh quỳ trên đùi anh, ngón tay thon dài trắng trẻo lướt qua yết hầu anh.
Châu Dị đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, trầm giọng hỏi:
"Em thích không?"
Khương Nghênh im lặng, không nói gì.
Châu Dị cười cười.
"Sau này cho em sờ mãi."
Ngón tay Khương Nghênh đang ve vuốt yết hầu Châu Dị chợt dừng lại.
"Đừng có lôi em vào chuyện giữa anh với Châu Diên."
Châu Dị hơi tựa người ra sau, giữ một khoảng cách với Khương Nghênh.
"Em thấy buồn à?"
Khương Nghênh thật lòng đáp:
"Có một chút."
Châu Dị cười khờ.
"Tôi đã nói với em từ lâu rồi, theo tôi hơn theo Châu Diên nhiều."
Khương Nghênh không nói gì, lòng thầm cảm thấy may mắn vì hiện giờ mình đang rất mệt không còn sức cãi nhau với Châu Dị.
Hai người ngồi yên lặng như vậy trên sô pha một lúc lâu, cho đến khi trợ lý Trần đến gõ cửa phòng nghỉ.
Đại hội năm dưới lầu vẫn đang tiến hành, đến lúc Châu Dị lên phát biểu.
Trợ lý Trần vẫn sắp xếp các quản lý cấp cao luân phiên lên bục, nhưng thực sự không thể tiếp tục trì hoãn nữa, chỉ đành cố mà lên gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Châu Dị ôm đặt Khương Nghênh sang một bên, rồi ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, trợ lý Trần trưng gương mặt cười nhưng còn nhăn nhó hơn cả lúc khóc.
"Sếp Châu, đến lượt anh lên bục phát biểu rồi."
Châu Dị gật đầu.
"Ừ, để mợ nghỉ một lúc, đừng cho người khác vào làm phiền cô ấy."
Châu Dị dứt lời, sải bước chuẩn bị bước ra cửa.
Châu Dị vừa bước đi, thì Khương Nghênh dậy luôn.
Nghe thấy tiếng giày cao gót theo sau, Châu Dị quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Khương Nghênh đã trở lại bình thường.