Không biết Chu Dịch đang nói gì với lão Lý.
Lão Lý mang vẻ mặt không thể tin, nhìn Chu Dịch kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay thon dài, nụ cười vô lại bên trong mang theo chút tà tính.
Sau khi quản lý đại sảnh dẫn Khương Nghênh đến phòng, anh ta cúi chào Chu Dịch rồi rời đi.
Khương Nghênh tự nhiên tiến lên chào hỏi cùng lão Lý.
Lão Lý cười nhìn Khương Nghênh, "Tiểu Khương à, chúng ta lại gặp nhau."
Khương Nghênh, "Hoan nghênh bác đến Bạch Thành."
Lý Lão, "Ta nghe Chu Dịch nói cháu đánh bóng bàn cũng rất giỏi, về sau có thời gian hai chúng ta lại cùng nhau thi đấu."
Khương Nghênh nở nụ cười, lời nói giọt nước không lọt, "Chu tổng nói quá rồi, cháu chỉ hiểu sơ một chút mà thôi."
Khương Nghênh vừa nói xong, Chu Dịch liền lên tiếng phản lời nói của cô: "Lão Lý, lời này của cô ấy là đang lừa ông, với trình độ bóng bàn của cô ấy, ngay cả lão gia tử nhà tôi còn thấy thiếu tự tin trước cô ấy."
Lão Lý nghe vậy, liền nhìn Khương Nghênh bằng một con mắt khác, "Thật sao? Ta nhớ rõ Chu lão gia tử chơi bóng bàn rất giỏi."
Chu Dịch nhếch môi mỏng cười, "Cho nên ông hãy kiềm chế một chút, đến lúc đó đừng để bị cô ấy đánh cho khóc."
Hai người một kẻ xướng một kẻ họa, khiến Khương Nghênh chỉ có thể ở một bên cười bồi.
Lúc đầu Khương Nghênh còn từng nghi ngờ khi biết Chu Dịch và lão Lý là bạn cũ, nhưng bây giờ nghe hai người trêu chọc nhau như vậy, Khương Nghênh cuối cùng cũng tin Chu Dịch không có nói bừa.
Chu Dịch trêu lão Lý một hồi, nhướng mắt cười với Khương Nghênh, "Ngồi đi, đứng đó làm gì?"
Khương Nghênh bước tới, quan sát chỗ hai người đang ngồi, cuối cùng chọn một vị trí chính giữa ngồi xuống.
Lão Lý liếc nhìn cô, hiền lành cười một cái rồi đem menu chuyển tới trước mặt cô, "Tiểu Khương thích ăn món gì? Tự mình gọi đi."
Khương Nghênh không cầm thực đơn, cười đáp: "Cháu không kén ăn, bác cứ gọi theo ý mình là được ạ."
Lão Lý rất xem trọng Khương Nghênh không chỉ vì sự kiên trì cứng cỏi trong công việc mà còn ở sự không kiêu ngạo, không tự ti lạnh nhạt của cô.
Không giống như những kiểu tiểu bối hay a dua nịnh hót nhiệt tình, cũng không quá lạnh lùng thờ ơ, khi giao tiếp với mọi người, luôn ở mức độ vừa phải, khiến mọi người thoải mái.
Khương Nghênh không muốn gọi đồ ăn, lão Lý cũng không kiên trì bắt cô phải gọi, liền đưa thực đơn cho Chu Dịch để anh gọi món.
Chu Dịch đưa tay cầm thực đơn lên, nhìn lướt qua, gọi người phục vụ vào, tùy tiện gọi vài món, cuối cùng dặn dò: "Đừng bỏ rau thơm."
Người phục vụ đáp ứng, "Vâng, Chu tổng."
Đợi nhân viên phục vụ rời đi, cửa phòng đóng lại, lão Lý quay đầu trêu chọc Chu Dịch, "Lâu ngày không gặp, càng sống càng tỉ mỉ hơn, đến rau thơm cũng không ăn à?"
Chu Dịch cụp mắt xuống, cười nhẹ, cầm trong tay nước trà nóng được pha từ bộ ấm trà đặt trên bàn ăn.
Khương Nghênh ngồi một bên vẻ mặt không biến sắc nhưng trong lòng lại siết lại.
Cô bị dị ứng với rau thơm, ăn xong sẽ nổi mề đay.
Khi món ăn được đưa lên, đúng là không có một cọng rau thơm nào cả.
Bữa cơm hôm nay tuy không nói rõ, nhưng ba người đều biết rõ, chủ yếu là tiếp đón Lão Lý.
Khương Nghênh nhìn lão Lý bắt đầu động đũa, liền cầm đũa trước mặt bắt đầu gắp thức ăn.
Khương Nghênh cúi đầu, một lọn tóc dài xõa xuống, Chu Dịch liếc cô một cái, bình tĩnh chuyển chiếc ghế đến bên cạnh cô, vươn tay giúp cô buộc lại mái tóc dài một cách tự nhiên.
Khương Nghênh sững sờ, ngẩng đầu nhìn Chu Dịch.
Chu Dịch nhìn cô, cười nửa miệng, "Ăn cơm, nhìn tôi làm gì? Nhìn tôi có thể ăn no sao?"
Một loạt hành động giữa hai người đều đã bị lão Lý nhìn thấy.
Lão Lý ho khan hai tiếng, giọng nói mang chút trêu đùa nói: "Chu Dịch, nhìn không ra, cậu đối với nhân viên của công ty không tệ a!"
Chu Dịch cười cười, "Càng xinh đẹp, cháu càng đối xử tốt."
Lão Lý đến cùng là, nếu chỉ có ông ấy và Chu Dịch ở đây, hơn nữa họ đều là đàn ông, có lẽ ông còn có thể đáp lại vài lời thô tục, nhưng có Khương Nghênh ở đây, lại còn là thân phận tiền bối, nói gì cũng không tiện trước mặt vãn bối.
Bầu không khí ăn uống của ba người khá hòa thuận.
Thỉnh thoảng, Chu Dịch và lão Lý trò chuyện về các nghệ sĩ hiện tại trong giới.
Chu Dịch không nhìn trúng, lão Lý cũng lộ vẻ thất vọng.