Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 26




Khương Nghênh tỏ vẻ lạnh nhạt khi nói.

Kiều Nam sửng sốt tại chỗ, vẻ mặt như bị sét đánh một cái, đánh cho kinh ngạc, lúc nói miệng không khống chế được lắp bắp mà đáp lại: "A, ha ha, Chu, dáng người của Chu tổng đúng là rất đẹp."

Cái gì gọi là khí thế ầm ầm, Kiều Nam ngay lúc này liền thông suốt trong giây lát.

Máy bay tới Bạch Thành, Khương Nghênh cùng Kiều Nam xuống máy bay.

Hai người vừa bước ra khỏi sân bay, điện thoại của Kiều Nam reo lên.

Kiều Nam kéo vali vừa đi vừa nhấn nút trả lời: "Xin chào."

Người trong điện thoại hỏi: " Kiều trợ lý, Khương quản lý có đang ở bên cạnh cô không?"

Kiều Nam nhìn Khương Nghênh một chút rồi đáp: "Có, Khương quản lý đang ở bên cạnh tôi."

Sau đó, người ở đầu bên kia điện thoại hỏi: "Hôm nay Khương quản lý có đến công ty không?"

Kiều Nam bước vài bước mới bắt kịp Khương Nghênh, "Khương quản lý, số điện thoại từ công ty, hỏi hôm nay chị có tới công ty không?"

Khương Nghênh: "Nói lại với họ, hai mươi phút nữa chị sẽ đến."

Người trong điện thoại nghe được Khương Nghênh nói sẽ tới công ty, như tìm được cọng rơm cứu mạng, cách nhau một chiếc điện thoại còn muốn thắp hương cầu nguyện cho Khương Nghênh: "Được, vậy chúng ta đợi ở bộ phận PR, chờ Khương quản lý về lại nói tiếp."

Người bên kia cúp điện thoại, Kiều Nam quay đầu nhìn Khương Nghênh, "Nhìn cuộc gọi, hình như là người đại diện."

Khương Nghênh: "Ừm."

Vừa tới công ty, Khương Nghênh vừa bước vào văn phòng, ngay lập tức có ba người đại diện theo sau đi vào.

Khương Nghênh đi giày cao gót đến chỗ bình đựng nước, lấy cốc nước, uống vài ngụm rồi quay đầu lại lạnh lùng nhìn ba người: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Ba người đại diện nhìn nhau, cuối cùng một người lớn tuổi nhất trong số họ nói: "Khương quản lý, cách đây một thời gian, có một nhà sản xuất chương trình truyền hình đã trả giá cao để ba nghệ sĩ của công ty chúng tôi ký hợp đồng với một tiết mục chương trình truyền hình thực tế."

Khương Nghênh cầm ly nước đi đến ghế làm việc ngồi xuống: "Tôi có nghe nói qua."

Dạo gần đây loại tiết mục chương trình truyền hình này rất phổ biến, vì cách đây một thời gian, một đài truyền hình nào đó đã tổ chức, sau khi tập đầu tiên lên sóng trở nên phổ biến, thì các chương trình tương tự mọc lên như măng mọc mùa xuân.

Khương Nghênh vừa dứt lời, người đại diện lớn tuổi cau mày nói: "Nhưng gần đây chúng tôi lại nhận được thông báo, để tăng tỉ lệ người xem cho chương trình, họ sẽ còn mời thêm hai khách mời nữa tham gia."

Khương Nghênh, "Khách mời?"

Người đại diện: "Đúng vậy, nếu như trong chương trình đều là người cùng công ty tham gia thì sẽ dễ nói, dù sao thì mọi người đều biết chỉ là giả vờ giả vịt thôi, nhưng nếu như có thêm người khác, lỡ như..."

Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại va chạm gây gổ.



Người đại diện không nói hết mấy lời sau nhưng Khương Nghênh có thể hiểu được lo lắng của anh ta.

Khương Nghênh trầm mặc lúc, lại nói: "Người phụ trách chương trình bên kia nói thế nào?"

Người đại diện: "Đã thương lượng xong, bọn họ từ chối thay đổi quy định của chương trình."

Phía bên chương trình kia không chịu thay đổi quy định cũng là vì đây là một hình thức thu hút lưu lượng, đổi lại là chương trình khác, họ cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.

Họ đều là những nhà tư bản, về việc phía người nổi tiếng có xảy ra chuyện gì hay không thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của họ.

Khương Nghênh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Để người của tổ chương trình giả làm khách mời thì sao?"

Người đại diện vẻ mặt đầy u sầu: "Chúng tôi cũng đã cân nhắc qua về vấn đề này, nhưng vẫn còn lo lắng trong lòng. Ba người ký hợp đồng lần này đều là người mới, nếu không nắm bắt được quy định, cùng với khách mời phát sinh vấn đề gì đó thì cho dù tổ tiết mục bên kia tự mình tìm người cũng không thể được."

Khương Nghênh ngẩng đầu lên: "Khi nào thì bắt đầu ghi hình?"

Người đại diện, "Nửa tháng sau ạ."

Khương Nghênh: "Mấy người cứ về trước đi, tôi sẽ nghĩ một vài biện pháp."

Người đại diện gật đầu, "Được, Khương quản lý, thật là làm phiền cô rồi, người phụ trách chương trình là một lão già, không dễ đối phó."

"Ừm."

Sau khi tiễn ba người đại diện kia về, Khương Nghênh lấy cây bút ký trong hộp đựng bút rồi mở cuốn sổ trước mặt ra viết viết vẽ vẽ.

Kiều Nam ở một bên đúng lúc cầm cốc nước của Khương Nghênh rót nước cho cô: "Khương quản lý, chuyện này có phải là phải đi thương lượng với tổ tiết mục bên kia không ạ!"

Khương Nghênh ngước nhìn Kiều Nam: "Gần đây công ty có thực tập sinh nào mới không, tốt nhất là kiểu những người chưa từng lộ diện trước mặt mọi người."

Kiều Nam bỗng dưng bị hỏi sững sờ một chút, tìm kiếm trong đầu rồi trả lời: "Chắc là có ạ."

Khương Nghênh: "Em đi chọn 2 người đi, 1 nam 1 nữ, không cần phải quá nổi bật nhưng cần phải có điểm nổi bật riêng mình."

Kiều Nam: "Chọn hai thực tập sinh đi làm khách mời ạ?"

Khương Nghênh: "Ừm, nếu như hiệu quả chương trình tốt thì coi như tư chất của bọn họ không tệ, có thể trở thành người của công ty. Nếu như hiệu quả chương trình không tốt thì họ cũng không bị thiệt, qua tầm ba đến năm tháng, công chúng sẽ không nhớ gì đến họ nữa."


Kiều Nam: "Được ạ, lát nữa em sẽ đi làm liền."

Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh đang định nói thêm vài câu nữa dặn dò thì điện thoại trên bàn rung lên hai lần.

Khương Nghênh nhìn xuống điện thoại, trên màn hình hiện lên Wechat của Chu Dịch——Buổi tối cùng nhau ăn tối không?

Khương Nghênh vuốt ngang màn hình nhấn xóa, không trả lời.

Kiều Nam tai thính mắt tinh, thị lực mắt thường là 2.0, không may nhìn thấy tin nhắn Chu Dịch gửi cho Khương Nghênh.



Kiều Nam có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, "Khương quản lý, nếu không còn chuyện gì nữa thì em ra ngoài trước."

Khương Nghênh thản nhiên đáp: "Ừm."

Kiều Nam ra ngoài không lâu, Khương Nghênh lại nhìn thấy scandal Chu Dịch và Quan Lôi trên điện thoại di động.

Khương Nghênh nhìn thoáng qua, dòng tiêu đề bắt mắt: Tổng giám đốc của truyền thông Chu thị Chu Dịch đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, vết xước bị cào trên cổ biểu hiện rõ sự mập mờ.

Dưới tiêu đề là một tấm hình chụp Chu Dịch ở sân bay Bạch Thành, trên cổ có những vết cào rõ ràng, mảnh mai màu đỏ tươi, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều có thể nhìn ra làm sao lại có nó.

Khương Nghênh đỏ mặt lên, nghĩ đến đêm qua.

Vết xước trên cổ Chu Dịch chẳng là gì cả, chỗ nghiêm trọng nhất mà chỉ Khương Nghênh biết, là ở trên bả vai.

Khương Nghênh nhìn mấy ảnh chụp đến mức xuất thần, Chu Dịch liền gửi tin nhắn Wechat thứ hai: Lão Lý đã đến Bạch Thành, muốn mời em ăn cơm, em có đi không? Nếu không đi thì tôi sẽ nói lại với ông ấy.

Khương Nghênh hoàn hồn trả lời tin nhắn: Đi.

Chu Dịch: Mấy giờ em tan làm, tôi qua đón em.

Khương Nghênh: Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tự lái xe tới đó.

Khương Nghênh gửi tin nhắn đi, mấy giây sau Chu Dịch liền gửi lại một định vị vị trí.

8h tối, Khương Nghênh lái xe đến địa điểm Chu Dịch gửi cho cô.

Bước vào sảnh, người quản lý đại sảnh liền tới tiếp đón cô, sau khi xác nhận thì dẫn cô đến gian phòng.

"Khương quản lý dạo này gầy đi nhỉ?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Có sao?"

Người quản lý đại sảnh nhân cơ hội trả lời: "Có, chắc chắn là do công việc quá bận rộn. Gần đây đầu bếp của chúng tôi vừa nghiên cứu một số món súp mới, lát nữa chúng tôi sẽ làm thành hộp cơm rồi gửi tới địa chỉ nhà cho cô, cô có thể làm nóng trong lò vi sóng là được, rất dinh dưỡng."

Khương Nghênh không từ chối: "Được, vậy làm phiền cậu rồi."

Quản lý đại sảnh: "Không phiền, bình thường cô cũng chiếu cố chúng tôi không ít."

Khương Nghênh cười nhẹ.

Người quản lý đại sảnh là mượn hoa hiến Phật, Khương Nghênh dù sao cũng là con gái nuôi của Chu lão gia tử, có thể lấy lòng cô cũng là có lợi.

Đang nói, người quản lý đại sảnh dẫn Khương Nghênh đến trước cửa phòng, nhẹ tay gõ cửa, nghe thấy người bên trong nói một tiếng 'vào', liền xoay tay nắm mở cửa cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh lễ phép mỉm cười với người quản lý ở sảnh, bước vào, vừa bước vào cửa đã bắt gặp đôi mắt nghiền ngẫm mà khiêu khích của Chu Dịch.