Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 269




Khương Nghênh đánh trúng trọng tâm, Châu Dị tim đập thình thịch.

Hai người nhìn nhau, Châu Dị trầm mặc một lát, đầu lưỡi chạm vào răng, không nói gì.

Vài giây sau, Khương Nghênh xỏ dép vào, đi vào phòng khách, bước thẳng đến chỗ Châu Dị.

Một người ngẩng đầu lên, người kia cúi đầu xuống.

Với nụ cười trên môi, Châu Dị đưa tay ra, cố gắng nắm lấy tay Khương Nghênh.

Khương Nghênh cụp mắt nhìn anh, cô kín đáo rụt lại bàn tay đang buông thõng bên.

Nụ cười trên gương mặt Châu Dị chợ sượng, đôi môi mỏng mím lại một chút.

Khương Nghênh:

"Anh còn không chịu nói ra sự thật?"

Châu Dị không nói gì, rút tay lại, hơi ngả người ra sau, sờ điếu thuốc trong túi, chỉ đưa điếu thuốc lên khóe miệng chuẩn bị châm lửa thì một bàn tay trắng nõn thon dài đưa về phía anh, tước lấy điếu thuốc rồi vò vụn trước mắt anh.

Châu Dị hơi mở chân ra một cách tự nhiên, giương mắt nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh co ngón tay vẩy bụi thuốc lá:

"Châu Dị."

Châu Dị bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nắm lấy cổ tay Khương Nghênh, dẫn cô đi về phía trước.

Khương Nghênh không ngăn cản Châu Dị kéo cô, cô loạng choạng ngã thẳng vào vòng tay anh.

Châu Dị vòng qua người, ôm cô vào lòng, đưa tay vuốt ve gáy Khương Nghênh:

"Em giận à?"

Khương Nghênh mím môi: "..."

Châu Dị thấp giọng hỏi:

“Em lo anh sẽ gặp chuyện gì à?”

Khương Nghênh đầu ngón tay run rẩy:

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ánh mắt Châu Dị đầy dục vọng quét qua lông mày Khương Nghênh, anh nói:

"Sao em đoán được anh sắp trở mặt với nhà họ Châu?”

Khương Nghênh tức giận, thành thật trả lời:

“Em nhìn thấy Cát Châu rồi.”

Cát Châu là người của Châu Diên, cậu ta xuất hiện bên cạnh Châu Dị chỉ có hai khả năng: thứ nhất là cậu ta phản bội, thứ hai là cậu ta thầm ám toán Châu Dị và bị bắt.

Rõ ràng, với tình cảm giữa Cát Châu và Châu Diên thì không có khả năng cậu ta làm gì có lỗi với Châu Diên.

Vậy chỉ còn lại khả năng thứ hai.

Châu Dị nghe vậy cười khúc khích:

"Chỉ vì em nhìn thấy Cát Châu thôi à?"

Khương Nghênh:

“Anh đã xa nhà hai ngày rồi, theo thói quen thường ngày của anh thì việc cần xử lý đều đã giải quyết xong rồi. Lúc nãy em có nhìn Cát Châu, trên gương mặt cậu ta không có vết thương rõ ràng nào cả, chứng tỏ rằng anh đã có thỏa thuận nào đó với Châu Diên, nên anh mới không động vào cậu ta.”

"Theo lý mà nói, hiện tại anh đã trở về Bạch Thành, anh phải thả Cát Châu đi mới đúng. Nhưng anh không những không thả cậu ta đi mà còn đưa cậu ta về nhà, để Tiểu Cửu trông chừng. Em đoán có lẽ là trong quá trình về Bạch Thành, giữa đường đã có chuyện bất ngờ, chuyện này khiến anh tức giận nên anh  đã quyết tâm, muốn mượn cơ hội này để trở mặt với nhà họ Châu.”

Khương Nghênh phân tích rõ ràng và logic, gần như không có sai lệch so với tình hình thực tế.

Châu Dị nói đùa:

“Nếu anh giữ Cát Châu chỉ để trở mặt với Châu Diên thì sao?”

Khương Nghênh cười nửa miệng:

"Hai người trở mặt có cần phải có người thứ ba châm ngòi không?”

Châu Dị trêu chọc:

"Vợ, sao em có thể thông minh như vậy?"

Đã nói đến vậy rồi, dù Châu Dị muốn che giấu đến cỡ nào cũng không thể, chỉ đành khai thật với cô với những từ ngữ nói giảm nói tránh.

Dù vậy, Khương Nghênh vẫn cau mày và cảm thấy sợ hãi sau khi nghe Châu Dị giải thích những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.

Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt Khương Nghênh, Châu Dị mỉm cười chuyển chủ đề:

"Vợ, mấy hôm nay em có nhớ anh không?"

Khương Nghênh hỏi nhỏ:

"Anh định khi nào về nhà cũ?"

Nhưng Châu Dị lại nói đến chuyện khác:

“Mấy hôm nay anh rất nhớ em.”

Khương Nghênh:

"Châu Dị."

Châu Dị: "Hả?"

Khương Nghênh nhìn anh một lúc:

“Đừng cố đánh trống lảng, anh hiểu em đấy. Đánh trống lãng không có tác dụng với em.”

Châu Dị miệng cười, đang định nói gì đó thì Khương Nghênh đột nhiên nghiêng người hôn lên khóe môi hắn:

"Em có nhớ anh.”

Châu Dị sững lại, nụ cười trên gương mặt rõ nét hơn.

Khương Nghênh nhếch môi nói:

“Em không thể để anh về nhà cũ một mình được.”

Châu Dị nắm lấy tay Khương Nghênh, ngón tay đan vào nhau:

"Em không sợ ông cụ tức giận sao?"

Khương Nghênh nói:

"Em không sợ."

Châu Dị:

“Anh đúng là hết cách với em.”

Khi Châu Dị và Khương Nghênh nắm tay nhau ra khỏi biệt thự, Tiểu Cửu và Cát Châu đồng thời rụt cổ lại, giả vờ như không để ý.

Phải đến khi hai người lần lượt lên xe, giả vờ không được nữa mới chào nhau.

Tiểu Cửu ánh mắt thẳng thắn nói:

"Chào mợ."

Cát Châu cười vui vẻ nói:

"Chào mợ hai."

Khương Nghênh nhẹ giọng đáp:

"Ừ, lái xe đi."

Khi xe tới nhà cũ của Châu Gia, Tiểu Cửu đỗ xe, nắm cổ áo Cát Châu, đi theo Châu Dị và Khương Nghênh vào nhà.

Tiểu Cửu bước đi rất dài, Cát Châu cảm thấy không thoải mái khi bị anh kéo:

"Anh Cửu, chúng ta đã đến nơi rồi, anh đừng kéo tôi nữa, tôi cũng không chạy trốn được  mà."

Tiểu Cửu tiếp tục bước đi như không nghe thấy gì.

Bốn người vừa bước vào cửa đã nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Bùi Nghiêu.

Một bên má của Bùi Nghiêu hơi sưng lên, khóe miệng còn sót lại vết máu, không biết áo khoác bị vứt đi đâu, áo sơ mi nhàu nát, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

Nhìn thấy Châu Dị đi vào cửa, Bùi Nghiêu nháy mắt với Châu Dị.

Châu Dị hiểu ý, vẫn chào "ông nội" như thường lệ.

Ông Châu đã rất tức giận với Bùi Nghiêu từ lâu, khi nhìn thấy Châu Dị, ông giận quá hóa cười rồi nói:

“Ta cứ nghĩ là thằng nhỏ họ Bùi gây sự với họ Châu, chuyện này thì cứ bỏ qua, nào ngờ đâu thằng nhóc họ Bùi chỉ là món khai vị, còn có cả vơ-đét ở sau nữa.”