Bùi Nghiêu sau khi đánh gục mọi người theo chỉ dẫn của Châu Dị, anh nhìn những người nằm trong ngõ và im lặng châm một điếu thuốc khác.
"Châu Nhỏ."
Bùi Nghiêu hít một hơi thuốc thật sâu và nói với giọng điệu nghiêm túc hiếm có.
Châu Dị trầm giọng “ừ”, ném khẩu súng lục theo đường vòng cho Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu bắt lấy khẩu súng lục liếc nhìn vài lần, trên mặt lộ ra một tia dè bỉu.
Loại súng này đã bị loại khỏi thị trường cách đây năm, sáu năm.
Châu Dị nhận ra suy nghĩ của Tiểu Cửu, cười lạnh nói:
"Tôi bảo cậu hủy đi chứ không phải bảo cậu sử dụng.”
Nghe vậy, vẻ chê bai trên mặt Tiêu Cửu giảm đi một chút:
"Dạ."
Châu Dị nói:
“Lên xe nghỉ ngơi một lát, tôi có chút chuyện cần bàn với Sếp Bùi.”
Tiểu Cửu gật đầu, xoay người bước vào xe.
Sau khi Tiểu Cửu rời đi, Bùi Nghiêu ngậm điếu thuốc bước đến trước mặt Châu Dị:
"Nghĩ kỹ rồi à?"
Châu Dị giọng bỡn cợt:
"Trước kia chưa nghĩ thông suốt, mới đây thì thông suốt rồi.”
Bùi Nghiêu cười nhỏ, gỡ tàn thuốc từ khóe môi:
"Ông nói thử tôi nghe xem, sao tự dưng lại nghĩ thông?”
Châu Dị đút hai tay vào túi, vẻ mặt khó đoán nói:
"Ông nói xem, ban nãy nếu bọn họ không phải chĩa súng vào Tiểu Cửu mà là vào Nghênh Nghênh thì sao?"
Châu Dị ngập ngừng nói, vẫn không nói hết ý, nhưng Bùi Nghiêu hiểu ngay và trở nên nghiêm túc, không còn dáng vẻ phóng túng nữa:
"Nghênh Nghênh là mạng sống của ông."
Châu Dị cười nhạt:
"Cô ấy còn quan trọng hơn mạng sống của tôi."
Châu Dị nói xong, lần này Bùi Nghiêu cũng không còn giễu cợt anh nữa mà cười nói:
“Cho tôi mượn điện thoại di động.”
Châu Dị nghe xong bèn lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu lấy điện thoại và gọi.
Khi cuộc gọi được kết nối, Bùi Nghiêu nói:
"Gửi sáu bảy người đến cho tôi, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông."
Không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói gì rồi Bùi Nghiêu nói:
"Cần người có thể đánh nhau được ấy, mà chuyến này không chừng là đi vào cõi chết đó.”
Nói xong, Bùi Nghiêu cúp máy.
Sau khi cúp máy, Bùi Nghiêu trả lại điện thoại cho Châu Dị, nhìn Châu Dị nói:
"Trận đầu này thì người anh em tôi đây giúp ông.”
Châu Dị đưa tay vỗ vỗ cánh tay Bùi Nghiêu:
"Cảm ơn ông."
Bùi Nghiêu:
“Đừng có sến súa như vậy.”
Bùi Nghiêu nói xong, thấy Châu Dị nhìn mình mỉm cười, không khỏi bật cười:
“Tôi vẫn chưa quên năm đó ông đỡ hộ tôi một nhát dao.”
Châu Dị nhẹ nhàng nhướng mày trêu chọc:
"Đừng có sến súa như vậy."
Bùi Nghiêu:
"Đồ chó!"
Sau khi người của Bùi Nghiêu đến, họ dọn dẹp bọn người trong ngõ rồi lên xe.
Bùi Nghiêu nghiêm túc nói với Châu Dị:
"Trước hết hãy đi gặp Nghênh Nghênh rồi sau đó về nhà chính."
Châu Dị:
"Tôi biết rồi."
Bùi Nghiêu quay người bước vào xe, quay lưng vẫy tay với Châu Dị, mở cửa một chiếc xe rồi ngồi vào ghế phụ.
Bốn chiếc xe chặn ngõ lùi về phía sau rồi quay đầu rời đi.
Nhìn bốn chiếc xe rời đi, nụ cười trên gương mặt Châu Dị chợt tắt, anh quay người sải bước dài về phía xe, sau đó nghiêng người bước vào.
Tiểu Cửu:
"Sếp Châu, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Châu Dị không trả lời, cúi đầu lấy điện thoại bấm số của Khương Nghênh.
Khi cuộc gọi được kết nối, Châu Dị lên tiếng trước:
"Vợ, em đang ở đâu?"
Khương Nghênh:
"Anh về rồi à?"
Châu Dị cười đáp: "Ừ."
Khương Nghênh trả lời:
"Em đang xử lý một số việc bên ngoài, mà cũng xong rồi."
Châu Dị cười tinh quái:
"Em về gặp anh nhé?”
Nghe Châu Dị nói vậy, Khương Nghênh khựng lại một chút, hạ giọng nói:
"Hai mươi phút nữa."
Châu Dị cười lớn:
"Ừ, được."
Sau khi cúp điện thoại với Khương Nghênh, Châu Dị ngẩng đầu nói:
“Trở về Thủy Thiên Hoa Phủ đi.”
Tiểu Cửu quay xe, điều khiển vô lăng:
“Dạ thưa sếp.”
Trên đường trở về Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị gửi tin nhắn cho Tần Trữ, nói cho anh biết tình hình chung nơi này.
Tần Trữ gần như trả lời ngay: Trong nửa giờ nữa, tôi sẽ cho người canh gác bên ngoài nhà cũ của Châu Gia, nếu ông và ông Bùi không ra ngoài trong một giờ, tôi sẽ dẫn người xông vào.
Châu Dị: Cảm ơn.
Tần Trữ: Đừng nói những lời buồn nôn như vậy.
Châu Dị nhếch môi mỏng mỉm cười, nhắm mắt ngủ một giấc.
Sau khi xe tới Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị xuống xe đi vào, còn Tiểu Cửu ở trong xe quan sát Cát Châu.
Châu Dị vừa rời đi, Cát Châu lấy hết can đảm nói chuyện với Tiểu Cửu:
“Anh Cửu, nghe ý tứ của cậu hai là muốn trở mặt với Châu Gia?”
Tiểu Cửu tựa lưng vào ghế, chơi rubik:
“Cậu luôn nói nhiều như vậy à?”
Cát Châu: “Đúng vậy!”
Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
“Luật sư Tần nói người nói nhiều thường không sống được lâu.”
Cát Châu: "..."
Tiểu Cửu nói xong, lật lại khối rubik trong tay, nhướng mi nhìn Cát Châu:
“Tôi không nghĩ người như cậu sẽ sống lâu.”
Cát Châu: "..."
Ngay lúc Cát Châu đang cố gắng hết sức để nở nụ cười thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ vào cửa sổ xe.
Tiểu Cửu và Cát Châu đồng thời quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Khương Nghênh đứng ngoài cửa sổ xe, hai người đồng thời khựng lại.
Cát Châu và Khương Nghênh quen nhau, ánh mắt họ gặp nhau, Khương Nghênh khẽ cau mày.
Cát Châu cười ngượng ngùng, chào Khương Nghênh qua cửa kính xe:
“Mợ hai.”
Khương Nghênh khẽ gật đầu, cũng không hỏi Cát Châu vì sao lại tới đây, cô chuyển ánh mắt từ Cát Châu sang Tiểu Cửu.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt cố ý né tránh của Tiểu Cửu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Khương Nghênh đứng thẳng người rời đi, sau khi vào nhà, cô nhìn Châu Dị đang ngồi trên sô pha, người đầy bụi bặm nhưng chưa tắm rửa thay quần áo, cô bình tĩnh hỏi:
“Có phải anh định quay lại gặp em rồi đến nhà họ Châu trở mặt không?”