Khả năng làm xáo trộn tâm tư người khác của Châu Dị ngày càng tăng lên.
Mỗi khi Khương Nghênh cảm thấy cô đã miễn nhiễm với mức độ trêu chọc của anh, anh sẽ bồi thêm một liều thuốc mạnh nữa và đưa cô trở lại nguyên hình, khiến cô ngơ ngác không biết phải làm sao.
Hai người nhìn nhau, thấy Khương Nghênh im lặng, Châu Dị cố ý trêu chọc cô:
"Em mặc nhận?"
Khương Nghênh ép đầu gối vào khóa thắt lưng quanh eo Châu Dị:
“Đối mặt với em, người muốn chiếm hữu anh như vậy, liệu có phải là anh nên biết dè dặt một chút để em có thể kiểu như muốn có mà không được rồi xoay ngược tình thế không?
Châu Dị nhếch nửa miệng: "Hả?"
Khương Nghênh:
"Anh ngậm chặt em rồi.”
Khương Nghênh hiếm khi phụ họa những lời giường chiếu dung tục của Châu Dị.
Do vậy cô vừa dứt lời khiến Châu Dị sửng sốt vài giây, rồi anh cười nhỏ.
Khương Nghênh nhìn nụ cười phóng túng trên gương mặt Châu Dị, hai má nóng bừng.
Đôi tay Châu Dị đang vòng quanh eo Khương Nghênh càng siết chặt lại hơn:
"Anh là người có trái tim lương thiện, nếu như em thực sự muốn chiếm hữu anh, chắc chắn anh sẽ đáp lại nguyện vọng của em.”
Khương Nghênh mím môi:
"Em không muốn."
Châu Dị:
"Có lúc em cũng không thể nào chỉ nghĩ đến ý thức chủ quan của mình, mà còn phải chú ý đến cảm nhận của “em ấy” nữa.”
Châu Dị nói, ý cười trong mắt càng sâu.
Khương Nghênh tức giận nói:
"Châu Dị, đây là công ty."
Châu Dị “ừm”:
“Cho nên đối mặt với sếp có quy tắc ngầm thì tốt nhất là em đừng phản kháng, nếu không sau này chắc chắn anh sẽ chơi xấu em.”
Châu Dị miệng trêu ghẹo thì cứ trêu ghẹo, nhưng hành động thì không dám quá mức, chỉ có đầu ngón tay thâm nhập vào góc áo Khương Nghênh, chỉ vuốt ve hõm lưng cô đôi chút.
Cảm thấy lợi dụng được đôi chút, Châu Dị nói đùa:
"Em đứng không thấy mệt sao?"
Khương Nghênh cụp mắt xuống:
"Vậy phải ngồi lên đùi anh?"
Châu Dị cười ngốc:
"Cũng chẳng phải không được?
Khương Nghênh:
"Anh nghĩ hay quá!”
Châu Dị cười nói:
"Trong sáng một chút, anh chỉ muốn nói chuyện trong sáng với em thôi.”
Châu Dị vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy cốc nước trong tay cô, sau đó một tay vòng qua eo cô ép cô ngồi xuống.
Khương Nghênh cau mày, đang muốn giãy dụa đứng lên, lại nghe thấy Châu Dị nói:
"Sao em biết được là lễ tân sẽ báo cáo hành tung của em với anh?”
Châu Dị thay đổi chủ đề quá nhanh, Khương Nghênh khựng lại, nhìn anh:
"Anh muốn nghe nói thật?”
Châu Dị trêu ghẹo:
"Sao chứ? Không lẽ em cũng mua chuộc cô ấy rồi?”
Khương Nghênh:
"Anh nghĩ ai cũng giống anh à?”
Châu Dị nghiêng người sang một bên, tựa cằm vào tay đang chống lên ghế, như thể đang nhìn Khương Nghênh:
"Anh tò mò lắm đấy, làm sao mà em biết được vậy?”
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị:
“Hôm nay lúc lễ tân đưa thiệp cho em, em thấy bên cạnh cô ấy có một chiếc túi phiên bản giới hạn.”
Châu Dị:
"Vậy là em nhận ra ngay anh tặng? Liệu vậy có võ đoán quá không?”
Đôi môi đỏ mọng của Khương Nghênh mỉm cười:
“N+ bạn gái tin đồn trước kia của anh đều có một chiếc túi hiệu đó.”
Châu Dị: "..."
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị:
"Có lẽ trợ lý Trần lười lựa chọn?"
Vẻ mặt Khương Nghênh không hề có chút kém vui nào.
Nhưng không biết vì sao, Châu Dị lại cảm thấy bối rối không thể giải thích được.
Đặc biệt là khi Khương Nghênh nhắc đến “n+ bạn gái tin đồn trước kia” khiến tim Châu Dị đánh thót.
Khương Nghênh nói xong thì thấy Châu Dị sửng sốt, cô đứng lên rời khỏi đùi anh.
Vừa lúc cô chuẩn bị rời đi, Châu Dị bèn ngồi thẳng dậy, vươn tay ôm cô vào lòng lần nữa:
“Vợ, anh sai rồi.”
Giọng điệu nhận lỗi của Châu Dị không chỉ rụt rè mà còn xen lẫn hối hận và tủi thân.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn gương mặt Châu Dị, thấy anh thật sự sợ hãi, cô nhếch môi cười:
"Anh đã làm gì vậy?”
Châu Dị trầm giọng nói:
“Những bê bối trước kia đều là lỗi của anh.”
Khương Nghênh mỉm cười:
"Em không có trách anh."
Châu Dị hạ giọng trả lời:
"Em không trách anh là em quá rộng lượng, nhưng anh không thể không nhận lỗi mà giả vờ nhưng chưa có chuyện gì xảy ra được.”
Không thể không thừa nhận rằng những câu nói ấy đã chạm vào tâm khảm Khương Nghênh.
Bởi vì Khương Nghênh hiểu rằng trên thế giới này có quá nhiều người ỷ mình vô tình mắc lỗi mà không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình ngay cả khi biết mình đã làm tổn thương người khác.
Nụ cười trên môi Khương Nghênh nhạt dân, khóe môi hơi nhếch lên:
"Châu Dị."
Châu Dị tựa cằm vào vai Khương Nghênh:
“Em đừng nói gì cả, anh áy náy lắm.”
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị ôm Khương Nghênh như vậy hơn mười phút mới buông ra.
Châu Dị lùi lại một bước, nhìn Khương Nghênh chăm chú, sau đó cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
"Vợ, anh xin lỗi."
"Em không cần phải tha thứ cho anh, em hãy chú ý biểu hiện của anh sau này có được không?”
Khi Khúc Tích gọi đến, Châu Dị đang hôn nhẹ viền môi Khương Nghênh, cứ vân vê khiến tim cô ngứa ngáy.
Khương Nghênh và Châu Dị đồng thời cau mày khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Nhìn thấy vẻ mặt của Khương Nghênh, Châu Dị mỉm cười, ghé sát vào tai cô, hạ giọng nói:
"Lát nữa tiếp tục nhé?"
Khương Nghênh đỏ mặt, không trả lời, với tay lấy điện thoại trên bàn, bấm trả lời.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Khương Nghênh còn chưa kịp nói gì thì Khúc Tích ở đầu bên kia điện thoại đã hoảng hốt nói:
"Nghênh Nghênh, bà đang ở đâu? Giang hồ cầu cứu!”
Khương Nghênh cau mày nói:
"Bà sao vậy?”
Khúc Tích:
"Tôi bị Bùi Nghiêu bắt sống rồi, đấu trường xử tử, nếu như bà không đến e là chỉ có thu xác cho tôi thôi.”