Kinh nghiệm sống mách bảo chúng ta rằng khi gặp những kẻ khoa trương, kiêu ngạo, ngạo mạn, không xem ai ra gì thì đừng tranh cãi đối đầu với họ làm gì, cũng đừng phủ định họ.
Ngay cả khi bạn không thể khen ngợi, tâng bốc họ, thì cũng phải ghi nhận họ.
Người xưa nói rất đúng, trời muốn diệt vong ai đó thì đầu tiên sẽ làm cho họ phát cuồng.
Khương Nghênh nói xong, trưởng phòng Ngô ngồi bên cạnh sửng sốt, vừa định nói gì đó đã nghe Khương Nghênh lạnh lùng nói tiếp:
"Cứ quyết định vậy đi, phòng dự án chỉ phụ trách quản lý dự án, phòng PR chúng tôi chỉ phụ trách duy trì hình ảnh đối ngoại, còn những chuyện thực thi cụ thể khác thì giao cho phòng tuyên truyền.”
Khương Nghênh nói xong, cầm tài liệu trên bàn đứng lên.
Nghe những gì Khương Nghênh nói, nét kiêu ngạo hiện lên trong đôi mắt Phó Thanh:
"Trưởng phòng Khương, cô chắc chứ?”
Khương Nghênh bình thản nói:
"Chúc mừng trước nhé, Trưởng phòng Phó."
Phó Thanh mỉm cười, đưa tay hướng về Khương Nghênh:
"Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ trước."
Khương Nghênh không bắt tay Phó Thanh, hờ hững nói:
"Tôi sẽ không tham gia vào dự án này. Về rồi tôi sẽ bảo trợ lý làm việc với Trưởng phòng Phó.”
Khương Nghênh nói xong liền xoay người rời đi.
Khương Nghênh vừa rời đi thì Trưởng phòng Ngô nối gót theo sau.
Phó Thanh nhìn bà tay đang giữa khoảng không, sắc mặt tái nhợt.
Ra khỏi phòng họp của phòng Tuyên Truyền, trưởng phòng Ngô vội vã đuổi theo Khương Nghênh:
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh bước chậm lại, đợi đến khi trường phòng Ngô đuổi kịp, mỉm cười với cô:
“Trưởng phòng Ngô.”
Trưởng phòng Ngô chế nhạo:
“Đúng là con gà trống già đeo kính. Chức không to mà bàn thì bự.”
Khương Nghênh:
"Nhịn một chút gió yên biển lặng.”
Trưởng phòng Ngô:
"Một điều nhịn chín điều lành."
Trưởng phòng Ngô có tên đầy đủ là Ngô Niệm, năm nay ba mươi chín tuổi, có sự nghiệp thành công và vẫn còn độc thân.
Ngô Niệm là nhân viên có thâm niên ở công ty, từ khi tốt nghiệp đại học đã vào cho đến bây giờ. Phòng tuyên truyền do một tay anh gầy dựng, có thể thấy anh đã đánh bổi bao nhiêu nỗ lực và công sức trong đó.
Khương Nghênh và Ngô Niệm không có mối quan hệ thân thiết nhưng họ có ấn tượng tốt về nhau.
Ngô Niệm nhìn Khương Nghênh hỏi:
“Dự án này là dự án trọng điểm năm nay của công ty, cứ để cô talàm loạn vậy sao?”
Khương Nghênh quay đầu nhìn Ngô Niệm:
"Anh cảm thấy cô ta có thể kiên trì được bao lâu?"
Ngô Niệm không hiểu: “Hả?”
Khương Nghênh: "Tôi đã điều tra trước rồi. Dự án phúc lợi công cộng này chủ yếu nhằm mục đích giáo dục trẻ em ở các vùng miền núi nghèo khó. Lúc đó là để tỏ rõ chúng ta thực sự đi làm công ích chứ không phải show thể hiện, cử người đi khảo sát thực tế là điều hiển nhiên.”
Ngô Niệm chợt hiểu ra, cười nói:
“Nơi đó có xa không?”
Khương Nghênh nghiêm túc nói:
"Nghe nói chỗ đó đến giờ vẫn chưa thông xe, thiếu nước và điện."
Ngô Niệm cười nói:
“Tôi hiểu rồi.”
Khương Nghênh nói:
"Nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu cô ta không kiên trì được, thì chúng ta chắc chắn phải cáng đáng rồi."
Ngô Niệm cười khẩy:
"Ai cáng đáng cho cô ta, để cô ta cứ làm một mình đi.”
Khương Nghênh và Ngô Niệm đang trò chuyện, chợt có tiếng tằng hắng vang lên từ phía sau.
Khương Nghênh và Ngô Niệm nghe thấy thanh âm đều quay đầu lại, trợ lý Trần đưa một tay vò thành nắm đấm như che miệng để ho, hy vọng thu hút sự chú ý.
Khương Nghênh:
"Sếp Châu."
Ngô Niệm liếc nhìn Khương Nghênh, mỉm cười nói:
“Sếp Châu.”
Châu Dị cầm trên tay cốc cà phê Khương Nghênh mua cho, anh uống không nhiều, chỉ nhấp vài ngụm rồi nói:
“Bàn chuyện công việc xong rồi à?”
Khương Nghênh đáp:
"Xong rồi."
Châu Dị mặt không đổi sắc nói:
"Tổng tập đoàn rất quan tâm đến dự án này, mọi người đã bàn xong thì báo cáo với tôi.”
Khương Nghênh đáp: "Vâng."
Châu Dị quay lại nhìn về Ngô Niệm:
“Trưởng phòng Ngô đi cùng?”
Ngô Niệm lập tức hiểu được ý tức trong lời nói của Châu Dị:
“Sếp Châu, tôi thực sự xin lỗi, tôi còn vài việc phải xử lý.”
Châu Dị nói:
“Vậy thì phiền trưởng phòng Khương phải tự báo cáo cho tôi rồi.”
Châu Dị nói cứ như thể là phải vậy, những người có mặt ở hiện trường đều hiểu rõ nhưng đều giả vờ hồ đồ.
Vài phút sau, Châu Dị và Khương Nghênh xuất hiện ở phòng quan hệ công chúng.
Mọi người trong bộ phận quan hệ công chúng lúc đầu đều rất ngạc nhiên, sau đó không giấu được sự phấn khích.
Nhìn Châu Dị cùng Khương Nghênh lần lượt đi vào văn phòng, có người bắt đầu nhỏ giọng nói.
"Đã lâu không gặp, sếp Châu vẫn đẹp trai như ngày nào."
"Mọi người nghĩ xem, sếp Châu và chị Khương đang làm gì trong đó?”
“Thì bàn công việc, còn có thể làm gì nữa chứ?”
"Chỉ bàn về công việc thôi à? Vậy thì lãng phí thời gian quá.”
Những người ấy vừa dứt lời thì tiếng cười nho nhỏ vang lên.
Trong văn phòng, Khương Nghênh đi đến quầy nước lấy nước, quay lưng về phía Châu Dị hỏi:
“Cà phê có ngon không?”
Châu Dị ngồi ở trên ghế văn phòng của Khương Nghênh, cầm khung ảnh cô đặt trên bàn, nhìn một chút, hạ giọng đáp:
“Ngon lắm.”
Trên bàn người khác nếu có đặt ảnh thì sẽ đặt ảnh gia đình hoặc là ảnh tự chụp. Nhưng khung ảnh của Khương Nghênh trống rỗng, không có gì trong đó.
Khương Nghênh bước đến trước mặt Châu Dị với một cốc nước và báo cáo kết quả thảo luận về dự án phúc lợi công cộng trong khi uống nước.
Không ngờ cô vừa ngẩng đầu lên, Châu Dị bèn đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng:
"Không cần báo cáo, lúc mọi người đang thảo luận trong phòng họp thì anh đứng ở ngoài cửa."
Khương Nghênh không đề phòng Châu Dị sẽ chợt ôm lấy cô nên lọt thỏm vào lòng anh, một tay chống vào vai anh mới có thể đứng vững.
"Đừng động đậy lung tung."
Châu Dị khẽ nhướng mày: "Hả?"
Khương Nghênh lắc lắc ly nước trong tay: "Nước."
Châu Dị: "?"
Khương Nghênh: “Nóng đấy.”
Khóe môi Châu Dị cong lên:
"Sợ bỏng anh à?”
Khương Nghênh không trả lời mà đứng thẳng lên:
“Khi nào thì dự án công ích sẽ bắt đầu?”
Châu Dị hơi dang chân ra, móc vào eo Giang Oánh, kéo cô vào giữa:
“Tháng Ba năm sau, vẫn còn sớm.”
Khương Nghênh gật đầu:
"Ừ, đúng là còn sớm."
Châu Dị tựa vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh, giọng bỡn cợt:
"Nhưng có thể bảo Trưởng phòng Phó đi khảo sát tiền trạm trước.”
Khương Nghênh tự dưng muốn cười, nhưng lại cố nhịn:
"Anh có nghĩ đây là lợi dụng việc công làm việc riêng không?"
Châu Dị vẻ mặt nghiêm túc:
"Trưởng phòng Khương, cô có thể đừng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử không? Tôi đưa ra quyết định này hoàn toàn là vì công ty mà cân nhắc. Dự án sẽ được xúc tiến vào tháng Ba năm sau, bây giờ đi kiểm tra là đúng lúc.
Hơn nữa, nếu phơi bày môi trường sống của trẻ em trong điều kiện khí hậu khắc nghiệt nóng thì quá nóng lạnh thì quá lạnh này, để thu hút thêm nhiều sự chú ý của xã hội và để nhiều người biết là trên thế giới này vẫn còn một nhóm nhỏ những người ngoan cường và dũng cảm và từ đó họ sẽ tham gia vào dự án công ích.”
Châu Dị nói chuyện có lý có lẽ, nếu không phải Khương Nghênh hiểu khá rõ về anh thì suýt chút nữa cô cũng bị thuyết phục bởi những lời hùng hồn của anh.
Châu Dị nói xong thấy Khương Nghênh cúi đầu nhìn anh một lúc, anh lại tiếp giọng trêu ghẹo:
"Ngầu quá mê rồi à?"
Khương Nghênh cười cười: "Không có."
Châu Dị ôm thật chặt eo Khương Nghênh, khóe môi mỉm cười nhìn cô, giọng nói trầm khàn, đầy mê hoặc:
“Nghĩ một đằng nói một nẻo, ánh mắt của em nói rõ ràng với anh rằng giờ em muốn chiếm hữu luôn anh ngay lập tức.”