Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 209




Khương Nghênh nghe xong liền dừng lại, nhìn Châu Dị.

"Không cần đâu."

Châu Dị:

"Em chắc chắn chứ?"

Khương Nghênh gật đầu: "Ừ."

Khóe môi Châu Dị cong lên:

"Được, vậy anh chờ em trong phòng.”

Trước đây Khương Nghênh không nhận ra, nhưng đêm nay cô phát hiện ra Châu Dị, người đàn ông được cho là độc đoán và quyền lực, khi đối mặt với cô, lại tỏ ra chiều chuộng và tôn trọng đến từng chi tiết.

Giống như câu hỏi vừa rồi.

Điều Châu Dị hỏi là “cần anh đi cùng không” chứ không phải trực tiếp đưa ra quyết định thay cô và nói “anh đi cùng em".

Những điều rất tinh tế dễ bị bỏ qua, nhưng anh lại rất chi tiết.

Sau khi ra khỏi phòng, Khương Nghênh một mình đi đến phòng Cố Minh.

Cô gõ cửa, ước chừng nửa phút sau, Cố Minh mặc áo choàng tắm, ý cười trên gương mặt, xuất hiện ở cửa.

Cố Minh vốn tưởng người đến là Cận Bạch, nụ cười vô cùng lãng đãng.

Sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Khương Nghênh, nụ cười tắt ngấm, gương mặt lạnh lùng:

"Trưởng phòng Khương."

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Chào anh."

Những trò giăng bẫy trong giới này không có gì mới.

Gần như ngay khi nhìn thấy Khương Nghênh, Cố Minh đã nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Cố Minh cười khẩy:

"Trưởng phòng Khương, tôi thật không ngờ Châu Thị Media thực sự dốc sức cho một ngôi sao kém sắc quá thời.”

Khương Nghênh không thích khẩu chiến khi giải quyết vấn đề, cô cảm thấy lãng phí thời gian nên hờ hững nói:

"Anh có chắc chắn muốn nói chuyện với tôi ở hành lang không?"

Cố Minh cười khinh thường:

“Trưởng phòng Khương nửa đêm vào phòng một nghệ sĩ nam như tôi, cô không sợ có bê bối sao?"

Khương Nghênh cười nhạt:

"Bê bối gì? Tôi sử dụng quy tắc ngầm với anh?”

Cố Minh không cam tâm:

“Biết đâu được?”

Khương Nghênh không hề đổi sắc mặt:

"Đừng lo lắng, điều đó sẽ không xảy ra đâu."

Cố Minh vào showbiz không chỉ mới ngày một ngày hai.

Tuy đang nói cứng với Khương Nghênh, nhưng không kèn cựa lâu với Khương Nghênh ở hành lang.

Scandal đối với Khương Nghênh không là gì cả, nhưng đối với anh, với tư cách là một nghệ sĩ ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Cố Minh nghiêng người để Khương Nghênh vào, bước đến cửa tủ lạnh, lấy ra một lon bia, mở uống hai ngụm rồi nhìn Khương Nghênh:

"Hẳn là Trưởng phòng Khương đã bảo cậu lúc nãy ghi âm đúng không?”

Khương Nghênh:

“So với việc anh cho người lắp camera trong phòng tắm khách sạn Nhậm Huyên ở để quay phim, thủ đoạn nhỏ của tôi chẳng là gì cả.”

Khương Nghênh nói xong, cười nửa miệng nói:

"Tôi nói vậy đúng chứ? Cố Minh?"

Nghe Khương Nghênh gọi tên mình, sắc mặt Cố Minh trở nên khó coi:

"Trưởng phòng Khương lại ghi âm tôi à?"

Khương Nghênh lấy máy ghi âm ra, ném lên bàn cà phê: "Tôi không có nhiều thời gian rảnh như vậy, tôi chỉ có cái máy ghi âm này, là cái cậu vừa rồi đưa cho tôi."

Gương mặt Cố Minh dường như hơi giãn ra:

“Cô nói thẳng luôn đi, cô muốn làm gì?”

Khương Nghênh bình thản nói:

"Tôi sẽ giao máy ghi âm cho anh, còn anh giao cho tôi những bức ảnh phòng tắm của Nhậm Huyên. Từ giờ trở đi, anh và Nhậm Huyên nước sông không phạm nước giếng.”

Cố Minh:

"Đơn giản như vậy thôi sao?"

Khương Nghênh:

"Chỉ vậy thôi."

Cố Minh nói với giọng giễu cợt:

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Khương Nghênh nheo mắt lại, trên người toát ra vẻ lạnh lùng:

"Đã là người trưởng thành rồi, bớt nói những câu ngu ngốc ấy lại đi.”

Cố Minh:

"Cô không sợ tôi lừa cô sao? Ví dụ lưu lại bản gốc?"

Khương Nghênh trả lời hờ hững:

"Nếu anh thực sự làm vậy, thì e là ngày tàn của anh trong giới này đã đến.”

Khương Nghênh nói xong, Cố Minh suy nghĩ một chút rồi nói:

"Được, tôi đồng ý."

Rồi Cố Minh lấy điện thoại gọi cho quản lý của mình.

Không lâu sau, có người gửi ảnh phòng tắm của Nhậm Huyên.

Cố Minh đưa ảnh cho Khương Nghênh, cười nhẹ:

"Tôi cũng chẳng hứng thú với những thứ này, tôi cũng chưa từng xem, nói với Nhậm Huyên bảo cô ấy yên tâm.”

Khương Nghênh nhận lấy ảnh mà không trả lời, cô chỉ tay gõ nhẹ vào máy ghi âm trên bàn rồi nói:

“Chúng ta không nợ nhau”.

Khương Nghênh nói xong liền đứng dậy rời đi.

Cố Minh khoanh tay nhìn bóng lưng Khương Nghênh, cười lạnh nói:

"Trưởng phòng quan hệ công chúng? Chỉ có vậy thôi à?"

Sau khi Khương Nghênh rời khỏi phòng Cố Minh, cô cũng không quay lại phòng của Châu Dị mà nhắn tin cho Châu Dị rồi đi thẳng đến bãi đậu xe.

Trợ lý Trần vốn đã đợi ở bãi đậu xe, nhìn thấy Khương Nghênh đi ra, liền xuống xe mở cửa:

"Mợ, sao chỉ có một mình mợ?"

Khương Nghênh khom lưng lên xe:

“Châu Dị sẽ ra ngay.”

Khương Nghênh nói xong, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đặt lên chiếc cúc thứ hai của áo vest, khẽ vặn một cái, một chiếc máy ảnh thu nhỏ và thiết bị ghi âm rơi vào tay.

Cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Cố Minh được ghi lại rõ ràng.

Khi Châu Dị mở cửa xe, Khương Nghênh đang gọi cảnh sát.

Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị, bình thản nói:

“Đúng vậy, anh ta đã chụp lén ảnh riêng tư của đối phương một cách trái phép và dùng chúng để uy hiếp. Anh ta yêu cầu đối phương phối hợp với anh ta giả vờ là một cặp đôi trong thời gian dài để che đậy xu hướng tính dục của mình. Anh ấy thậm chí còn bắt cóc đối phương nhiều lần và hạn chế quyền tự do cá nhân của đối phương..."