Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm của Châu Dị đảo qua, Cận Bạch chợt cảm thấy da thịt căng cứng.
Lúc đó, trong đầu anh chỉ hiện lên một câu: Có người dù còn sống nhưng thực sự là đã chết.
Cận Bạch cảm thấy mình không chỉ đã chết, còn hoàn toàn lạnh lẽo.
Lạnh cực kỳ cực kỳ!
Cận Bạch đứng ở cửa bối rối, ngơ ngác khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của Châu Dị:
"Ra ngoài!"
Cận Bạch nuốt khan và rút lui nhanh như chớp.
Ngay sau đó cửa phòng khép lại, bàn tay Khương Nghênh đang nắm cổ áo Châu Dị chợt run lên.
Châu Dị cúi đầu, hạ giọng dỗ dành nói:
"Nghênh Nghênh."
Khương Nghênh vẫn im lặng, mặt đỏ bừng và môi mím chặt.
Châu Dị: “Lỗi của anh.”
Khương Nghênh rũ mắt xuống, im lặng.
Giọng nói trầm ấm của Châu Dị đã khàn khàn:
“Anh không kiểm soát được.”
Châu Dị nói xong, đôi môi mỏng chạm vào tóc Khương Nghênh, chậm rãi cọ xát day day:
“Nghênh Nghênh, nhìn anh này.”
Khóe mắt Khương Nghênh đỏ bừng vì xúc động.
Châu Dị nhìn thấy tất cả, cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy.
Châu Dị vuốt tóc Khương Nghênh, hôn cô một lúc, sau đó ôm cô vào lòng, nói nhỏ:
“Nghênh Nghên, em có biết là em không cần làm gì không, chỉ cần đứng đây là có thể hớp mất một nửa hồn anh không?”
Đã hơn mười phút kể từ khi Khương Nghênh được Châu Dị dỗ dành.
Cận Bạch đứng sát bức tường trước cửa, sợ chết khiếp.
Châu Dị môi ngậm một điếu thuốc, mở cửa cho anh vào.
Cận Bạch nhếch môi cười:
“Anh rể.”
Châu Dị cười mỉm, tàn thuốc giữa đôi môi mỏng đung đưa lên xuống khi nói:
"Vào đi!"
Cẩm Bạch nói:
“Chị Khương Nghênh không giận chứ?”
Châu Dị đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt không rõ là vui hay giận:
"Cậu chắc là cậu chỉ xem Nghênh Nghênh như là chị?”
Cận Bạch giật mình, lập tức giơ hai bàn tay lên thề thốt:
"Anh rể, em có thể thề với trời, em chỉ có tình cảm chị em với chị Khương Nghênh, tuyệt đối không có cái gì khác."
Cận Bạch nói xong, Châu Dị nhướng mày nói:
"Tiếp tục."
Cận Bạch bối rối:
"Tiếp tục gì ạ?”
Châu Dị:
"Chỉ vậy thôi? Không có thề độc?"
Cận Bạch: "..."
Cận Bạch nghiến răng buôn ra lời thề độc.
Anh thề rằng nếu anh có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào về Khương Nghênh, thì cả đời nàyanh sẽ không bao giờ nhận được đơn đặt hàng của khách.
Châu Dị thản nhiên nhìn anh:
“Đây mà cũng gọi là độc thề sao?”
Cận Bạch trợn to hai mắt, nói:
“Em đã thề phần đời còn lại của mình không có cơm ăn rồi mà còn chưa đủ độc sao? Không phải là anh muốn bắt em bị sét đánh chết đó chứ?”
Châu Dị giễu cợt:
"Sấm sét rảnh rỗi như vậy sao?"
Cận Bạch cạn lời.
Châu Dị đưa tay lấy điếu thuốc trên khóe môi, búng tàn thuốc, nghiêm túc nói:
“Hãy làm như thế này đi, cậu thề là nếu cậu có một chút ý niệm nào về Nghênh Nghênh, thì phần đời còn lại cậu sẽ yêu đồng tính.”
Cận Bạch: "..."
Ai nói cái độc nhất là trái tim phụ nữ?
So với Châu Dị, phụ nữ chẳng là gì cả.
Để chứng minh mình vô tội, Cận Bạch cuối cùng cũng thề theo lời Châu Dị, vừa nói vừa cảm thấy hậu môn mình căng cứng.
Anh thực sự không có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào với Khương Nghênh.
Nhưng không có ý nghĩ cũng không hề gây trở ngại cho trí tưởng tượng phong phú của anh.
Anh thậm chí còn cảm thấy mình bị vấy bẩn trong vài giây ấy.
Chậc chậc, sau khi Cận Bạch bừng tỉnh thì lại thấy run rẩy, da gà nổi lên.
Nhìn thấy thái độ Cận Bạch không tệ, vẻ mặt cũng không giả tạo, Châu Dị cười nhạt, đưa tay vỗ vỗ vai anh.
Cận Bạch cười gượng.
Khi Cận Bạch theo Châu Dị trở vào phòng, Khương Nghênh đã trở lại bình thường.
Khương Nghênh liếc nhìn anh, hỏi nhỏ:
"Xong rồi à?”
Cận Bạch đáp: “Xong rồi.”
Cận Bạch nói rồi lấy máy ghi âm từ trong túi đưa cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhận lấy rồi mở ra nghe, giọng nói tự phụ của Cố Minh vang vọng trong phòng.
"Tôi chưa bao giờ gặp cậu trước đây."
"Đều là đàn ông thì sao? Ai nói đàn ông không thể ở với đàn ông?”
…
Sau khi nghe xong ghi âm của Cố Minh, Khương Nghênh xác định trong đó có thứ cô cần bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khi cô đi ngang qua Châu Dị, Châu Dị đưa tay móc ngón tay của cô bằng đầu ngón tay của mình.
Khương Nghênh dừng lại và quay đầu nhìn Châu Dị.
Châu Dị hạ giọng nói:
"Cần anh đi cùng không?”