Khương Nghênh thu xếp xong, cô ra khỏi phòng ngủ, không để Nhậm Huyên từ chối.
Khương Nghênh từ trong phòng ngủ đi ra, anh Tống đưa cho cho cô một chai nước khoáng:
"Cảm ơn cô."
Khương Nghênh đưa tay nhận lấy nước từ anh Tống, uống mấy ngụm, giọng nói nhẹ nhàng:
"Anh rất biết nhìn người."
Anh Tống thực ra mới chỉ ngoài bốn mươi. Là một người đàn ông có nhiều tâm sự, người nghệ sĩ mà anh dẫn dắt trước đây chính là vợ mình.
Tình cảm vợ chồng rất tốt và họ được công nhận là cặp đôi mẫu mực trong giới.
Có lẽ vì ông trời ghen tị với hồng nhan nên cách đây vài năm, vợ anh đã gặp tai nạn trong một vụ máy bay rơi.
Từ đó anh Tống rút lui khỏi giới giải trí.
Khi anh Tống quay lại giới, anh làm quản lý cho Nhậm Huyên, một cô gái vô danh.
Khương Nghênh và anh Tống đứng trước cửa sổ trò chuyện.
Anh Tống cười rồi nhìn Khương Nghênh hỏi:
"Bọn họ nói Sếp Châu đang theo đuổi cô?"
Khương Nghênh với vẻ mặt bình tĩnh:
"Chỉ nói linh tinh thôi."
Anh Tống hiểu thấu nhưng vẫn không nói huỵch toẹt:
"Tôi là bạn với thầy Lý."
Khương Nghênh nghe vậy dừng lại và quay lại nhìn anh Tống.
Anh Tống uống nước và cười rồi không nói gì thêm nữa.
Khương Nghênh mím môi, nhớ đến lần trước thầy Lý đến Bạch Thành nói muốn gặp một người bạn.
Những người có thể tồn tại trong giới này đều là những người thông minh, ngầm hiểu nhau, nhưng chẳng ai nói ra, chẳng ai chọc thủng cánh cửa giấy mỏng manh ấy.
Hơn mười phút sau, Kiều Nam cầm những bức ảnh cô chụp đi đến trước mặt Khương Nghênh và anh Tống, cố nén cười nói:
"Chị Khương, anh Tống."
Khương Nghênh nhìn nụ cười trên mặt Kiều Nam, biết chắc chắn có chuyện gì đó, cô cúi mắt nhìn màn hình điện thoại, không khỏi nhếch môi.
Nhìn thấy Khương Nghênh cười, Kiều Nam cười lớn:
"Hai người này có giống cặp đôi tí nào đâu? Giống như là đến chụp ảnh làm việc vậy."
Trong ảnh, Trần Triết và Nhậm Huyên mỗi người một kiểu biểu cảm, ngoài việc ngồi cạnh nhau thì không có hành động thân mật nào, ngay cả nụ cười trên môi cũng gượng gạo.
Anh Tống:
"Trên gương mặt hai người này đang được viết rõ là bị ép tạo dáng."
Kiều Nam trêu chọc:
"Anh Tống, anh vào giúp được không?
Anh Tống xua tay nói:
"Việc này thì tôi không giúp được đâu, giờ tôi đã là lục căn thanh tịnh, cai sắc giới rồi."
Kiều Nam mím môi cười, sau đó chuyển sự chú ý về phía Khương Nghênh:
"Chị Khương, em không có kinh nghiệm yêu đương."
Khương Nghênh: "..."
Thực ra Khương Nghênh muốn nói rằng cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng có lẽ lời bào chữa của cô trước mặt Kiều Nam và anh Tống sẽ khó thể chấp nhận được.
Rõ ràng cô yêu Châu Dị, nhưng trong mắt mọi người, hai người đã ở bên nhau.
Lúc này bầu không khí trong phòng ngủ giữa Trần Triết và Nhậm Huyên vô cùng ngượng ngùng.
Ban đầu Trần Triết cùng Nhậm Huyên ngồi cạnh nhau, sau vài phút thì anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ho khan vài tiếng rồi nói:
"Sao chị không công khai xu hướng tính dục của anh ta? Như vậy thì có thể chứng minh sự trong sạch của chị rồi?"
Nhậm Huyên kinh ngạc nhìn Trần Triết:
"Làm sao cậu biết?"
Trần Triết đưa tay sờ lên chóp mũi, nói với vẻ thiếu tự nhiên:
"Một người bạn của em gặp anh ta ở quán bar dành cho gay."
Nhậm Huyên: "..."
Thấy Nhậm Huyên không lên tiếng, Trần Triết bổ sung thêm:
"Anh ta còn ở trong quán bar dành cho gay khoe khoang, nói rằng cưới chị về để trang trí, nhìn thôi cũng lười nhìn chị nữa. Chứ đừng nói chi đến chuyện động chạm vào chị."
Nhậm Huyên nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng từ gò má đến mang tai.
Nhìn phản ứng của Nhậm Huyên, Trần Triết cảm thấy mình đã nói quá, vội vàng xin lỗi: