Nhìn Châu Diên đi theo chị Trương, Khương Nghênh ra hiệu cho Tô Dĩnh trở về phòng.
Tô Dĩnh sửng sốt trong phút chốc, sau đó đứng dậy rời đi.
Nhìn theo Tô Dĩnh vào phòng, Khương Nghênh đứng dậy đi về phía phòng khách.
"Anh cả."
Khương Nghênh cười mỉm chào đầy xa cách. Sau khi chào Châu Diên rồi cô nhìn về phía chị Trương:
"Chị Trương, pha một tách trà đi."
Chị Trương không biết Châu Diên, nhưng thấy anh ta có khuôn mặt khá giống Châu Dị, chị không dám lơ là:
"Dạ thưa mợ."
Chị Trương đi rót trà, Khương Nghênh nói nhỏ:
"Mời anh ngồi."
Châu Diên cau mày gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày tràn đầy lo lắng:
"Nghênh Nghênh, Dị vẫn chưa về sao?"
Khương Nghênh liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường:
"Chắc sắp đến rồi."
Khương Nghênh cũng không hỏi Châu Diên tìm Châu Dị có chuyện gì, cô đưa tay đẩy hoa quả trên bàn:
"Anh ăn hoa quả không?"
Châu Diên chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu nhìn xuống đất:
"Anh không ăn."
Châu Diên vừa nói xong, điện thoại di động trong túi vang lên.
Châu Diên ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại di động ra bấm trả lời, đôi chân mày nhíu lại:
"Mẹ, con đã đến chỗ Dị, nhưng Dị vẫn chưa về. Mẹ đừng lo, Kỳ Kỳ cũng là em gái của Dị, con tin nó sẽ không làm chuyện gì quá khích đâu."
Châu Diên nói xong, không rõ người ở đầu bên kia điện thoại nói gì, Châu Diên vẻ mặt ủ rũ cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Châu Diên ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.
Anh vốn nghĩ rằng Khương Nghênh sẽ hỏi gì đó, nhưng không ngờ Khương Nghênh chậm rãi bóc vỏ quả cam, dường như chẳng hề nghe thấy cuộc nói chuyện của anh.
Châu Diên nhếch môi đang muốn chủ động gợi chuyện thì chị Trương bê chén trà đến, ngắt lời anh:
"Quế nhục Chính Nham, không biết cậu có uống quen không."
Châu Diên: "Cảm ơn chị."
Câu chuyện bị gián đoạn do chị Trương mang trà đến, Châu Diên cũng không thể tiếp tục, anh lo nếu quá chuyên chú sẽ khơi dậy sự nghi ngờ nơi Khương Nghênh.
Hai người ngồi như vậy trong phòng khách hơn mười phút, khi tách trà gần hết, thì cửa nhà vang lên tiếng bíp, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.
Khương Nghênh nghe thấy tiếng động bèn quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Châu Dị khi anh bước vào cửa.
Châu Dị mặc vest, đi giày da, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, khi Khương Nghênh nhìn anh, đôi chân mày hơi nhướng lên, khóe miệng nở nụ cười.
Khương Nghênh từ trên ghế sofa đứng dậy, đi mấy bước về phía cửa:
"Sao giờ anh mới về?"
Châu Dị tự nhiên vòng tay qua eo cô, đưa cô về phía trước, hạ giọng nói:
"Kẹt đường."
Khương Nghênh đặt đầu ngón tay lên áo vest của anh, ngước mắt nhìn anh, nói nhỏ:
"Châu Diên đến rồi."
Bàn tay Châu Dị đang ôm eo cô chẳng hề thật thà:
"Anh thấy rồi."
Khương Nghênh nói:
"Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó với Châu Kỳ."
Châu Dị cười cười:
"Em có vui không?"
Khương Nghênh:
"Anh làm à?"
Châu Dị vẻ mặt vui tươi, không trả lời.
Hai người nói chuyện một lúc ở tiền sảnh như không có ai, Châu Dị ôm eo Khương Nghênh trở lại phòng khách.
Hai người đi tới sô pha ngồi xuống, Châu Dị cởi áo khoác, giơ tay cởi cà vạt, nới lỏng cổ áo, nhìn Châu Diên với ánh mắt cười cợt:
"Anh tìm tôi có chuyện?
Châu Diên nói:
"Dị, anh muốn nói chuyện riêng với chú một chút."
Châu Diên đi thẳng vào chủ đề, nhưng Châu Dị lại không làm theo ý anh, mà giễu cợt nói:
"Bình thường quen nhìn anh dịu dàng nho nhã, anh chợt trở nên nghiêm túc thế này thì tôi thực sự không thích ứng cho lắm."
Thấy Châu Dị không có ý định nói chuyện riêng với mình, Châu Diên nghiến chặt quai hàm, ép bản thân không bộc lộ cảm xúc:
"Dị, không thể liên lạc được với Kỳ Kỳ, chú có biết không?"
Châu Dị nghe vậy nhướng mày, giả vờ kinh ngạc.