Khương Nghênh nói chậm rãi từng từ một, Thiệu Hạ mím môi gật đầu.
Ngoại trừ thích Thiệu Hạ nỗ lực tiến bộ, Khương Nghênh còn thích cô ở chỗ biết đúng sai, tốt xấu.
Cô sẽ lắng nghe những điều tốt đẹp người khác dành cho mình và tận tâm làm theo.
Nói xong chuyện công việc, Khương Nghênh dịu giọng hỏi:
"Hiện tại giữa cô và Chúc Kha thế nào rồi?"
Nhắc đến Chúc Kha, hai má Thiệu Hạ đỏ bừng:
"Chúng tôi vẫn đang yêu nhau."
Khương Nghênh im lặng một lúc, sau đó nhếch môi nói:
"Gần đây tôi cũng đã tìm hiểu sơ về hoàn cảnh gia đình của cô. Khi cô ba tuổi, bố mẹ ly hôn và lập gia đình riêng. Cô lớn lên cùng với bà ngoại."
Thiệu Hạ: "Dạ."
Khương Nghênh: "Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nhưng cuộc hôn nhân của bố mẹ cô không tác động đến quan điểm về tình yêu của cô. Điều này rất tốt và hiếm có."
Thiệu Hạ nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Khương, chị không phản đối việc tôi yêu Chúc Kha sao?"
Khương Nghênh cười nói:
"Tôi không phản đối, cho dù cô và Chúc Khai công khai quan hệ cũng được."
Thiệu Hạ vui mừng khôn xiết.
Khương Nghênh nhìn nụ cười trên mặt cô, tiếp tục nói:
"Tôi đồng ý để cô công khai tình cảm của mình, nhưng Chúc Kha thì sao? Cậu ấy có đồng ý không?"
Nụ cười trên mặt Thiệu Hạ chợt tắt.
Khương Nghênh không muốn dội gáo nước lạnh vào mối quan hệ của Thiệu Hạ, cô không hiểu Chúc Kha, và cô cũng không muốn suy đoán tính cách của đối phương.
Nhưng nếu cần phải nói ra quan điểm và cho lời khuyên, cô vẫn phải nói.
Xem như là dự phòng cho Thiệu Hạ, đề phòng ngày nào đó có chuyện xảy ra, khi sự nghiệp cô đang lên mà vì chuyện tình cảm rồi tuyệt vọng.
Khương Nghênh nói xong, thấy Thiệu Hạ im lặng, cũng không tiếp tục chủ đề, chỉ nói với Thiệu Hạ vài điều về buổi thử vai ngày mai rồi đi.
Khi Khương Nghênh ra khỏi phòng Thiệu Hạ, Thích Hạo theo sát cô và mỉm cười tiễn cô.
Trong lúc chờ thang máy, Thích Hạo hạ giọng nói:
"Trưởng phòng Khương, thật ra tôi không đồng tình với việc Thiệu Hạ và Chúc Kha yêu nhau."
Khương Nghênh vẻ mặt thờ ơ:
"Vậy anh có thể ngăn lại được không?"
Thích Hạo nhếch môi nói:
"Không được."
Khương Nghênh nói:
"Nếu chúng ta không thể ngăn chặn, thì dù có nói thế nào cũng sẽ vô ích."
Thích Hạo:
"Nhưng cái cô Thiệu Hạ này, bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng không biết tại sao lần này cô ấy lại bướng bỉnh như vậy."
Khương Nghênh bình tĩnh nhìn cửa thang máy đã đóng kín:
"Đừng có quản những chuyện không thể nào can thiệp được, hãy làm những chuyện anh có thể làm."
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Thích Hạo khựng lại, cười rồi nói:
"Trưởng phòng Khương, tôi thấy cô thích hợp làm quản lý hơn tôi đấy."
Khương Nghênh tiếp lời:
"Tôi không có hứng thú với nghề quản lý."
Khương Nghênh nói xong, Thích Hạo đang không biết trả lời thế nào, cửa thang máy vang lên một tiếng bíp rồi mở ra, Khương Nghênh cất bước vào thang máy.
Thích Hạo đứng ở cửa thang máy sửng sốt vài giây, nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo.
Khương Nghênh nhìn Thích Hạo từ qua thang máy và khẽ gật đầu, vẻ mặt không có gì khác biệt.
Khi cửa thang máy đóng lại, Khương Nghênh nhớ lại những lời Thích Hạo đã nói: Nhưng cái cô Thiệu Hạ này, bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng không biết tại sao lần này cô ấy lại bướng bỉnh như vậy.
Có lẽ Khương Nghênh đã biết tại sao Thiệu Hạ lại bướng bỉnh như vậy.
Từ khi còn bé, Thiệu Hạ đã thiếu tình cảm ấm áp và Chúc Kha đã gây ấn tượng với cô bằng những điều nhỏ nhặt.
Trong mắt cô, Chúc Kha không chỉ là bạn trai mà còn là sợi rơm cứu mạng.