Có lẽ là vì uống rượu mà Khương Nghênh ngủ vô cùng yên bình.
Mãi đến rạng sáng cô mới có một giấc mơ ngắn ngủi.
Trong giấc mơ, Khúc Tích bị lật tẩy, Bùi Nghiêu đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cô.
Khúc Tích run rẩy cố gắng giải thích với Bùi Nghiêu, nhưng Bùi Nghiêu đã túm lấy cổ áo cô và nhét cô vào xe.
Phản ứng của Khúc Tích trong giấc mơ cũng giống như trong thực tế, cô là một kẻ nhát gan, khóc lóc và đập cửa kính xe để cầu cứu Khương Nghênh.
Khương Nghênh lo lắng Khúc Tích sẽ xảy ra chuyện gì đó nên đã lái xe đuổi theo.
Cuối cùng hai chiếc xe dừng ở cổng một trường đại học, Bùi Nghiêu nắm cổ áo Khúc Tích kéo vào trong.
Khúc Tích đã khóc và nói rằng cô đã sai.
Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi:
"Em không phải là nữ sinh viên có thành tích học tập xuất sắc sao? Thôi nào, anh đây sẽ bỏ tiền, em học hành tử tế cho anh..."
Giấc mơ đột ngột kết thúc ở đấy, Khương Nghênh tỉnh giấc, trong mắt hiện lên nụ cười.
Sao lại mơ như vậy chứ?
Có lẽ vì tối qua đã nói chuyện quá nhiều với Bùi Nghiêu chăng?
Khương Nghênh còn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng kia, điện thoại di động ở đầu giường vang lên.
Khương Nghênh bình tĩnh lại, đưa tay cầm điện thoại, sau khi nhìn thấy màn hình nhắc nhở cuộc gọi đến, nụ cười trên mặt càng rõ:
"Alô, Khúc Tích."
Giọng nói của Khúc Tích có vẻ uể oải và nặng nề:
"Tôi đã quyết định rồi."
Khương Nghênh: "Hả?"
Khúc Tích trịnh trọng nói:
"Tôi muốn chơi Bùi Nghiêu cho sạt nghiệp luôn!"
Khương Nghênh sửng sốt một chút, sau đó cười nói:
"Chơi lớn vậy à?"
Khúc Tích nói:
"Không chơi cho anh ta sạt thì tôi không nuốt trôi cục tức này!"
Khúc Tích phàn nàn qua điện thoại với Khương Nghênh về tình huống tối qua, cuối cùng hỏi Khương Nghênh:
"Cậu có số điện thoại dư không?"
Khương Nghênh mỉm cười:
"Không, Cậu muốn làm gì?"
Khúc Tích nói với nhiều ẩn ý:
"Đăng ký tài khoản WeChat mới."
Khương Nghênh không hiểu bèn hỏi:
"Sau đó thì sao?"
"Tôi sẽ phân thân làm bạn cùng phòng kiêm bạn học của nữ sinh viên đại học."
Khương Nghênh: "..."
Không cần Khúc Tích nói tiếp, Khương Nghênh đã tưởng tượng xong một vở kịch yêu hận tình thù rồi.
Khúc Tích nói xong, không đợi Khương Nghênh trả lời, nói tiếp:
"Nếu Cậu không có, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Thường Bác hỏi. Chắc ông ấy sẽ có, để tôi kể cho Cậu nghe..."
Khúc Tích mới nói được nửa câu, một giọng nói trầm ấm đột nhiên cắt đứt lời cô:
"Tôi có."
Khúc Hi: "..."
Khương Nghênh quay lại sau khi nghe thấy giọng nói.
Khương Nghênh còn chưa kịp phản ứng, Châu Dị đã đưa tay giật lấy điện thoại từ trong tay cô.
Khúc Tích ở đầu bên kia điện thoại không dám thở dốc, Châu Dị cười hỏi:
"Cô có cần số điện thoại di động không?"
Khúc Tích lúng túng đáp:
"Ha ha, Sếp Châu, tôi chỉ đùa thôi. Anh không biết đâu. Trong lòng tôi, anh Bùi vẫn luôn là nam thần. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp anh Bùi..."
Khúc Tích bắt đầu bài ca ninh nọt, tâng bốc.
Nếu Bùi Nghiêu có thể nghe thấy những lời "chân thành" của cô vào lúc này, chín phần mười sẽ có thể xác nhận sự thật rằng cô đã phải lòng anh.
Khúc Tích tự lầm bầm rất nhiều, nhưng một câu nói của Châu Dị lập tức khiến cô hiện nguyên hình:
"Tôi sẽ cung cấp cho cô số điện thoại di động, tiền cô nhận được chia năm năm."
Khúc Tích dừng lại một chút: "Hả?"
Châu Dị: "Hợp tác không?"