Châu Dị luôn có thể thốt ra những lời tình tứ khiến người nghe rung động và yên tâm.
Khương Nghênh nín thở nhìn anh, thay vì trả lời như trước, cô thở phào nhẹ nhõm nói:
"Châu Dị, anh giống như hoa anh túc vậy."
Nó sẽ khiến con người ta phát nghiện.
Nó sẽ khiến con người không thể tự giải thoát được.
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị nhỏ giọng cười nói:
"Vậy em có rung động chút nào không?"
Khương Nghênh có ý thức tự vệ mạnh mẽ và gần như khép hờ mắt ngay khi Châu Dị nói xong.
Châu Dị đã quá quen thuộc với vẻ mặt của cô, nhìn thấy dáng vẻ ấy, anh cũng không dám đuổi theo quá gần, chỉ cười nói:
"Không có chút nào, vậy một chút chút thì sao?"
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, không phải vẻ lạnh lùng như thường ngày, nhưng vẫn không thừa nhận:
"Không có."
Châu Dị nghe vậy, dùng đầu ngón tay xoa xoa lông mày:
"Có lúc anh thực sự mong mình là Bùi Nghiêu."
Nhắc đến Bùi Nghiêu, hình ảnh Bùi Nghiêu tự tin tràn trề hiện lên trong tâm trí Khương Nghênh, gương mặt vừa chợt trở nên lạnh lùng lại hiện lên nụ cười.
Châu Dị nhướng mày:
"Em từ chối anh mà còn cười nhạo anh em của anh?"
Khương Nghênh nhịn không được cười:
"Không được sao?"
Châu Dị tràn đầy sự dung túng: "Được chứ."
Ra khỏi quán bar, Khương Nghênh và Châu Dị sóng vai nhau đi trên đường.
Khương Nghênh đang hưng phấn vì say, lo Châu Dị phát hiện ra điều gì đó bất thường nên đi sát bên đường, cố gắng đi một đường thẳng.
Châu Dị đút hai tay vào túi quần, cố ý nhìn chằm chằm Khương Nghênh.
Nhìn thấy cô bước đi thận trọng, đôi môi mỏng hiện lên nụ cười mỉm.
Hai người thong thả đi hơn mười phút, Khương Nghênh dừng lại, quay đầu nhìn Châu Dị:
"Gọi taxi nhé?"
Châu Dị tư thế lười biếng, khóe môi nở nụ cười:
"Em mệt rồi à?"
Khương Nghênh bặm môi: "Ừ."
Châu Dị cười cười:
"Được, gọi taxi đi."
Phải mất hơn một giờ để đi taxi từ quán bar đến Thủy Thiên Hoa Phủ.
Khương Nghênh lên xe không bao lâu thì tựa vào vai Châu Dị mà ngủ.
Châu Dị đặt một tay lên eo cô, ôm cô thật chặt, một tay bảo vệ đầu cô đang lắc lư theo nhịp xe chạy.
Người tài xế taxi là một người đàn ông đã ngoài năm mươi, nhìn thấy Châu Dị suốt đường bảo vệ cô, không khỏi trêu chọc:
"Cậu em, cậu vừa mới yêu à?"
Châu Dị ngẩng đầu nhìn đối phương:
"Không phải."
Tài xế ngạc nhiên: "Không phải?"
Châu Dị: "Chúng tôi cưới nhau lâu rồi."
Nghe Châu Dị nói vậy, tài xế sửng sốt, cười nói:
"Hiếm thấy quá."
Châu Dị cụp mắt nhìn Khương Nghênh, khóe môi cong lên: Hiếm sao? Người mà anh mong chờ suốt cả thời thanh xuân cơ mà, rõ ràng là anh đã quá hời rồi.
Xe tới Thủy Thiên Hoa phủ, Châu Dị ôm Khương Nghênh xuống xe.
Trên đường gió lạnh thổi mãnh liệt, Khương Nghênh theo bản năng rúc vào lòng Châu Dị.
Châu Dị ôm chặt cô, cúi đầu dỗ dành nói:
"Kiên nhẫn một lát, chúng ta sắp đến nhà rồi."
Về đến nhà, Tô Dĩnh và chị Trương đều chưa ngủ, đang ngồi ở phòng khách.
Nhìn thấy Châu Dị bồng Khương Nghênh vào cửa, cả hai đều nồng nặc mùi rượu, trong mắt Tô Dĩnh hiện lên vẻ đau khổ, bà nhìn Châu Dị, nhỏ giọng hỏi:
"Nghênh Nghênh uống rượu à?"
Châu Dị ôm Khương Nghênh thay giày ở cửa, bước thẳng vào phòng khác:
"Dạ, uống một chút."