Giọng nói phía sau quá nhỏ.
Nếu không phải có đôi mắt và đôi tai nhạy bén rất có thể Khương Nghênh đã bỏ qua.
Nghe thấy có người gọi mình, Khương Nghênh quay đầu tìm kiếm nguồn phát ra giọng nói thì phát hiện Mạnh Nhuế đang nắm chặt gấu áo sau cột đá.
Trông Mạnh Nhuế khá khẩn trương, căng thẳng, thấy Khương Nghênh nhìn sang cô hơi khép nép.
Khương Nghênh vội vàng nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhẹ nhàng nói:
"Chị dâu."
Mạnh Nhuế từ sau cột đá đi ra, nhìn xung quanh xác định không có ai ở đó, mới bước đến chỗ Khương Nghênh:
"Khương Nghênh, chúng ta lên xe nói chuyện được không?"
Nghe vậy, Khương Nghênh đưa tay mở cửa xe:
"Chị lên xe đi!"
Mạnh Nhuế nghiêng người ngồi vào, nhìn theo Khương Nghênh đi tới ghế lái, khom lưng ngồi vào, cô mím môi nói:
"Hôm đó tôi nhìn thấy rồi."
Khương Nghênh:
"Chị nhìn thấy cái gì?"
Trong mắt Mạnh Nhuế hiện lên vẻ sợ hãi:
"Người đàn ông đó bị đánh chết, bị dùng dao rạch mặt, ném xuống bể bơi ở sân sau..."
Mạnh Nhuế lắp bắp, mỗi khi nói một câu, cơ thể cô bất giác run lên.
Nói xong, cô rụt rè nhìn Khương Nghênh:
"Người đó... là... là gì của cô?"
Khương Nghênh và Mạnh Nhuế không thân nhau, cũng chỉ mới gặp nhau một hai lần, còn chẳng phải có thiện cảm với nhau nữa, huống chi là có thể mở lòng với nhau.
Khương Nghênh không trả lời trực tiếp câu hỏi của Mạnh Nhuế mà nói tiếp lời:
"Những gì chị vừa nói, chị đã nói với những ai rồi?"
Mạnh Nhuế lắc đầu:
"Không có, chuyện này ngoại trừ cô ra, tôi không nói với ai khác cả, thậm chí cả Châu Diên cũng không."
Khương Nghênh quay đầu nhìn cô:
"Hôm nay coi như tôi chưa nghe thấy những gì chị nói, cô nên giữ kín những điều này, đừng nhắc đến với bất cứ ai."
Khương Nghênh nói xong, Mạnh Nhuế nắm lấy cánh tay cô:
"Nhưng tôi sợ."
Khương Nghênh nhướng mày nói: "Thì sao?"
Đôi mắt Mạnh Nhuế đỏ lên:
"Khương Nghênh, tôi sợ, tôi sợ người tiếp theo có thể sẽ là tôi. Tôi... tôi vẫn còn trẻ, tôi không muốn chết..."
Khương Nghênh đã gặp vô số người trong giới giải trí, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô có thể biết được đối phương nói thật hay nói dối.
Lúc trước Mạnh Nhuế cố ý khép nép với cô là giả, nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi trong mắt Mạnh Nhuế là thật.
Mạnh Nhuế dứt lời, thấy Khương Nghênh không có ý định tiếp lời cô thì mím chặt môi:
"Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi muốn sống, lấy Châu Diên không phải là tôi tự nguyện..."
Có vẻ Mạnh Nhuế thực sự sợ hãi. Cô nói năng không mạch lạc và khó hiểu.
Mạnh Nhuế nói rất nhiều, nhưng Khương Nghênh vẫn luôn giữ im lặng.
Cuối cùng, Mạnh Nhuế buông tay Khương Nghênh ra, lấy tay che mặt, khóc lóc thảm thiết.
Mạnh Nhuế khóc khá lớn tiếng, Khương Nghênh lấy vài miếng khăn giấy cho cô ta nhưng không rõ thái độ là vui hay giận.
Mạnh Nhuế nhận lấy, nghẹn ngào nói:
"Khương Nghênh, ngoại trừ cô ra, tôi không tìm được ai có thể giúp tôi cả."
Khương Nghênh dựa lưng vào ghế, đôi môi đỏ mấp máy:
"Chị dâu, hôm nay chị xin phép ra ngoài à?"
Mạnh Nhuế thút thít nói: "Đúng vậy."
Khương Nghênh:
"Chị không có ai thân thiết ở Bạch Thành, nhà họ Châu có chuyện lớn như vậy, mà lúc này chị xin phép ra ngoài, chị đoán xem liệu anh cả có nghi ngờ điều gì không?"
Mạnh Nhuế giật mình, vò vò chiếc khăn giấy trên tay.
Khương Nghênh quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng nói: