Cận Bạch vốn đang ngủ đông trên giường, cả người xụi lơ, bị quấn chặt như xác ướp sắp được khai quật.
Nghe Khương Nghênh nói, bật đứng thẳng lên như con cá chép:
"Có việc à?"
Giọng nói Khương Nghênh không rõ là giận hay vui:
"Không chỉ có việc mà còn là việc ngon. Thời gian cho cậu không nhiều đâu, chỉ có ba tiếng đồng hồ, cậu có thể làm xong được không?"
Cận Bạch giọng cà rỡn:
"Chị Khương Nghênh, không phải là em nổ với chị, chỉ cần không phải kiểu oan Thị Mầu như chị gần 20 năm, thì chỉ cần nửa tiếng, một tiếng là em xong ngay."
Khương Nghênh:
"Được, nói chuyện bằng hành động thực tế thôi. Lát nữa tôi gửi thông tin hai người cần điều tra cho cậu."
Khương Nghênh vừa nói xong, Cận Bạch hiểu ngay là hiện đang có người bên cạnh cô, bè cười hi hi rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Khương Nghênh bấm màn hình điện thoại, gửi tin nhắn cho Cận Bạch: Tin đồn xung quanh CEO của Tuần báo Vạn Hòa, và chỗ ở hiện tại của Quan Luy.
Gửi tin nhắn xong, Khương Nghênh nhướng mi nhìn Thích Hạo đang ngồi trên sô pha:
"Anh đã nghĩ xong chưa?"
Thích Hạo bị gọi tên không kịp phòng bị, nuốt nước bọt, cười cứng sượng sùng:
"Trưởng phòng Khương, Thiệu Hạ chỗ tôi luôn thích cô, từ khi gặp cô trên chương trình thì hay..."
Thích Hạo đang mở miệng tâng bốc thì bị Khương Nghênh đưa tay ngăn lại:
"Bỏ khúc dạo đầu đi!"
Thích Hạo sửng sốt: "Hả?"
Những đầu ngón tay trắng bóc của Khương Nghênh đặt lên bàn, vẻ mặt xa cách và lạnh lùng:
"Anh muốn tôi giới thiệu tài nguyên cho Thiệu Hạ phải không?"
Thích Hạo không ngờ Khương Nghênh lại hỏi thẳng như vậy, trong lòng vui mừng nhưng vẫn có chút ngượng ngùng mà nói:
"Thiệu Hạ là một hạt giống tốt, nhưng lại không hiểu nhân tình thế thái, nên khá khó khăn trong giới này."
Khương Nghênh trầm mặc một lát, sau đó nhếch môi:
"Hôm nay tôi không có thời gian, chiều mai anh đưa Thiệu Hạ đến tìm tôi."
Thích Hạo hưng phấn nói:
"Trưởng phòng Khương, cô có đồng ý rồi? "
Khương Nghênh thẳng thắn nói: "Ừ."
Thích Hạo đứng dậy và cảm ơn cô nhiệt tình, nhưng ngại vì mẫu thông báo của Châu Dị công khai theo đuổi Khương Nghênh, nên chị không dám đến gần.
Nhìn thấy bộ dáng khách khí của Thích Hạo, vẻ mặt Khương Nghênh không nhiều cảm xúc, đợi đến khi chị ta tâng bốc xong mới nói:
"Có một điều cần anh nói giúp với Thiệu Hạ, đã chấp nhận đeo vương miệng thì phải chịu được sức nặng của nó. Tính của cô ấy khá hướng nội, tội tâm không đủ mạnh mẽ, bảo cô ấy nên chuẩn bị tâm lý từ sớm."
Thích Hạo gật đầu khom lưng nói:
"Tôi nhất định sẽ chuyển lời cô. Trưởng phòng Khương, cô đừng lo lắng, giới trẻ ngày nay mạnh mẽ hơn cô nghĩ rất nhiều. Làm cái gì cũng phải có cái giá của nó. Thiệu Hạ hiểu được điều đó."
Thích Hạo nói xong, Khương Nghênh cũng không lên tiếng nữa.
Chị ta biết Khương Nghênh sắp bận nên nịnh nọt vài câu, chào tạm biệt rồi rời đi.
Nhìn Thích Hạo rời đi, Khương Nghênh uống vài ngụm nước trên bàn, nghĩ đến Thiệu Hạ, như thể cô nhìn thấy chính mình của mấy năm trước.
Luôn muốn làm người tốt nhưng lại luôn im lặng.
Cận Bạch không bao giờ làm người khác thất vọng.
Hơn một giờ sau, Khương Nghênh nhận được điện thoại của Cận Bạch.
Khương Nghênh nghe máy: "Nói đi."
Cận Bạch dừng vài giây nhìn điện thoại, nghẹn ngào nói:
"Chị lạnh lùng quá."
Khương Nghênh: "..."
Cận Bạch nói xong, thấy Khương Nghênh không trả lời, không khỏi bật cười:
"Chị Khương Nghênh, chị muốn nghe tin về ai trước?"
Khương Nghênh đáp: