"Tiểu Hạ, em đừng rời xa anh. Anh không cho phép bất cứ ai đưa em rời khỏi nơi này."
Vừa nói, Thập Đình Phong ôm chặt lấy người Cố Hạ. Mặc dù anh biết cô là người xuyên không đến đây nhưng vẫn không thể chấp nhận việc cô bước vào cuộc đời anh rồi lại đột ngột rời khỏi như thế.
Cố Hạ lúc này hai mắt rưng rưng, cảm nhận cơ thể mình dần dần mờ đi liền khẽ đưa tay chạm lên gương mặt người đối diện, mỉm cười nói:
- "Đình Phong, khoảng thời gian qua em vô cùng hạnh phúc khi ở bên cạnh anh. Thập Đình Phong, em yêu anh."
Dứt câu, cơ thể cô dần biến mất khỏi vòng tay Thập Đình Phong khiến anh đau khổ mà gào khóc gọi thật lớn tên cô. Về phía Cố Hàn cũng thế, anh đưa mắt nhìn về người con gái đôi mắt đã nhắm nghiền liền sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, trầm giọng nói:
- "Tiểu Nhu, tạm biệt."
Thoáng chốc, hai thân ảnh cùng nhau biến mất còn người ở lại gào thét trong vô vọng. Dù cho ở khoảng thời không nào, nếu không có duyên thì ắt sẽ phải chia lìa. Tình yêu không hẳn lúc nào cũng ngọt bùi. Đôi lúc nó lại cho chúng ta nếm một chút mùi vị chua chát, một chút đăng đắng tạo nên mùi vị đa dạng khó tả.
Xoẹt...
Mở mắt ra, Cố Hạ đã thấy bản thân đang nằm gục trên bàn liền sau đó vội vàng mở cửa chạy xuống lầu, lớn tiếng gọi tên Thập Đình Phong nhưng người trước mặt không phải anh.
- "Tiểu Hạ, con gọi tên ai vậy?"
Mẹ cô trên tay cầm lấy dĩa trái cây đang định mang đến phòng cho cô thì phát hiện con gái từ phòng bước trở ra. Cố Hạ nhìn cảnh vật xung quanh liền tỏ ra có chút hụt hẫng. Cô thực sự đã quay trở về, mọi chuyện xảy ra suốt thời gian qua tựa như một giấc mộng dài.
- "Còn cái thằng Cố Hàn, mới sáng sớm mà đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của nó ở trong phòng rồi."
- "Anh hai sao? Vậy là tất cả không phải là mơ?"
Miệng cô lẩm bẩm liền sau đó chạy về phía phòng của Cố Hàn đã nhìn thấy anh ngồi thẫn thờ ở trên giường. Đôi mắt vẫn còn sưng húp mà đau lòng nói:
- "Tiểu Nhu, anh xin lỗi, anh xin lỗi."
Bản thân anh vẫn còn ám ảnh về cái chết của Bạch Thương Nhu mà không khỏi đau lòng. Thấy thế, Cố Hạ chậm rãi tiến về phía giường, khẽ đặt tay lên vai anh trai mà trầm giọng an ủi:
- "Việc Tiểu Nhu bị bắn không phải lỗi do anh. Anh hai à, cả hai chúng ta bắt buộc phải quên đi những chuyện đã xảy ra mà vui vẻ sống với cuộc sống hiện tại. Em tin rằng, nếu như đủ duyên, chúng ta sẽ gặp lại người ấy mà thôi."
Trường đại học...
Vừa nhìn thấy Cố Hạ sau một thời gian vắng mặt tại trường khiến Tang Vũ An vô cùng mừng rỡ ngay khi nhìn thấy cô bước vào lớp mà nhanh chóng chạy đến khoác vai cô nói:
- "Tiểu Hạ, mình còn tưởng cậu hủy bỏ kì thực tập này chứ? Nghe bảo giảng viên hướng dẫn của chúng ta khá là cầu toàn đấy."
Cố Hạ khẽ thở dài liền sau đó nằm gục mặt trên bàn. Quả thực sau những chuyện trải qua khiến cô cảm thấy không còn tâm trạng mà chú tâm vào việc hoàn thành bài báo cáo tốt nghiệp một chút nào.
Cạch...
Lúc này, phía bên ngoài cửa, một dáng người cao ráo trong bộ dáng vô cùng chỉnh chu, trên tay cầm xấp tài liệu. Mái tóc vuốt cao, bàn tay khẽ nâng cặp kính cận lạnh lùng quan sát từng động thái trên gương mặt những sinh viên có mặt tại đây. Người đứng bên cạnh là một giáo viên ở trong trường, ông cũng chính là chủ nhiệm của lớp mà Cố Hạ theo học, dõng dạc thông báo:
- "Chào cả lớp, thầy xin giới thiệu người sẽ hướng dẫn các em hoàn thành bài báo cáo thực tập khoa công nghệ thông tin."
Nói rồi, ông chỉ tay về người bên cạnh với gương mặt khá trẻ với dáng vẻ vô cùng chững chạc, có phần nghiêm túc. Một lúc sau, anh ta trầm giọng nói:
- "Chào các em, thầy tên là Thập Đình Phong, với vai trò là giảng viên hướng dẫn các em trong kì thực tập này."
Ngay khi nghe giọng nói có chút quen thuộc này, Cố Hạ đang nằm gục trên bàn lập tức đứng bật dậy mà tròn xoe mắt nhìn người ở ngay phía trước:
- "Đình Phong, là anh sao?"