"Nếu mày nổ súng thì tất cả thuộc hạ của tao cũng sẽ đồng thời nổ súng mà giết chết tất cả những người tại hôn trường này, kể cả người con gái đang đứng gần đó, người mà mày yêu hơn cả sinh mạng."
Nghe những lời này, Thập Đình Phong chậm rãi hạ khẩu súng xuống liền lập tức Lãnh Kiêu giơ chân đá thẳng vào mặt anh một cách bất ngờ khiến khẩu súng lập tức văng ra xa.
- "Lãnh Kiêu, ông dám...."
Thập Đình Phong tức giận mà trực tiếp đối đầu với Lãnh Kiêu. Chẳng qua khi nãy ông ta đánh vào tâm lí khiến anh lung lay mà khẽ liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ nổ súng ngay sau khi thành công làm rơi khẩu súng trên tay Thập Đình Phong. Âm thanh của tiếng súng vang lên khắp nơi khiến tất cả mọi người đều hoảng loạn mà tìm cách trốn thoát ra ngoài.
Trong lúc Thập Đình Phong và Lãnh Kiêu đánh nhau không phân thắng bại thì Cố Hàn đã tinh mắt hướng về phía khẩu súng đang nằm dưới đất mà nhanh chóng nhặt lấy liền sau đó bắn liên tục vào những tên thuộc hạ khiến chúng chết ngay tại chỗ.
Cả Bạch Thương Nhiễm cũng cố gắng giành súng mà tiêu diệt từng tên thuộc hạ của Lãnh Kiêu. Tuy nhiên, bọn chúng khá đông cho nên nếu lâu dần e rằng các anh đều không thể xử lí hết tất cả bọn chúng được.
Cố Hạ nhanh chóng kéo Bạch Thương Nhu nấp bên dưới chiếc bàn. Lúc này bên ngoài âm thanh tiếng súng không ngừng vang lên, cô lẩm bẩm miệng cầu xin:
- "Người kết nối không gian, làm ơn hãy giúp tôi một lần này."
Ngay lập tức, đám thuộc hạ của Lãnh Kiêu bỗng chốc đứng lặng khiến cả Bạch Thương Nhiễm và Cố Hàn đang ra sức đối đầu với chúng phút chốc sững người ngạc nhiên. Ngay lập tức, Cố Hàn quay sang nhìn về hướng Cố Hạ. Điều kì lạ này xảy ra bản thân anh vốn biết rõ. Về phía Lãnh Kiêu, khi không tất cả thuộc hạ điều đứng lặng khiến ông ta trở nên hoảng hốt mà gằng giọng mắng:
- "Bọn bây bị làm sao thế hả? Sao lại đứng im như thế kia."
- "Thập Đình Phong, mau tránh ra."
Cố Hàn và Bạch Thương Nhiễm đồng thanh đáp, liền cùng lúc đưa súng bắn thẳng về phía Lãnh Kiêu khiến ông ta chết lặng, mắt không kịp nhắm lại liền sau đó lăn đùng ra đất.
- "Tiểu Hạ, em không bị thương chứ?"
Thập Đình Phong ngay lập tức chạy về phía Cố Hạ mà hỏi han cô. Bản thân Cố Hàn cũng vô cùng lo lắng mà chạy đến ôm chầm lấy Bạch Thương Nhu.
- "Cố Hàn, cẩn thận."
Đùng...Đùng...Đùng...
Ba phát súng bất ngờ hướng thẳng về phía Cố Hàn cuối cùng lại được chắn bởi Bạch Thương Nhu. Nhân lúc không ai để ý, Lãnh Kiêu lúc này chợt mở bừng mắt liền lê người với lấy khẩu súng nằm ở gần đó mà bắn điên loạn về phía trước liền sau đó mới tắt thở thực sự.
- "Tiểu Nhu...."
Ngay lập tức, tất cả mọi người vội vàng chạy đến, miệng không ngừng gọi lớn Bạch Thương Nhu. Chiếc váy cưới của cô lúc này đã nhuộm toàn màu đỏ của máu.
Ôm người con gái trong lòng, hai mắt Cố Hàn lúc này đã sưng phồng cả lên mà bật khóc nức nở. Anh không ngờ ngày hạnh phúc trong cuộc đời mình lại phải chứng kiến cảnh tượng như thế này. Anh khẽ đưa tay chạm lên gương mặt xinh đẹp của Bạch Thương Nhu, khàn giọng nói:
- "Tiểu Nhu, em cố gắng lên. Mọi chuyện rồi cũng ổn cả thôi."
Hơi thở Bạch Thương Nhu trở nên nặng nề, bàn tay xinh đẹp khẽ chạm lên gương mặt của người trước mặt, mĩm cười nói:
- "Cố Hàn, em yêu anh. Được gả cho anh chính là niềm hạnh phúc nhất trong cuộc đời em."
Dứt lời, hai tay Bạch Thương Nhu buông lỏng, đôi mắt nhắm nghiền lại mà trút hơi thở cuối cùng.
- "Tiểu Nhu, đừng bỏ anh."
Cố Hàn gào thét khiến những người còn lại chỉ biết đau lòng cúi đầu chứng kiến cảnh tượng bi thương trong ngày hôn lễ nhuộm đầy máu này.
Một lúc lâu sau, giọng nói quen thuộc vang lên mà lúc này tất cả mọi người đều nghe thấy. Chiếc đồng hồ trên tay của Cố Hạ và Cố Hàn mờ dần liền sau đó biến mất.
- "Thời gian của hai người đến đây đã hết. Mau chóng trở về với thế giới của mình đi."
Cố Hàn lúc này vẫn còn ôm chặt cơ thể Bạch Thương Nhu, anh nức nở cầu xin:
- "Làm ơn hãy cứu sống cô ấy."
Đáp lại lời van xin của anh chính là một câu nói khiến anh gục ngã hoàn toàn:
- "Chuyện tình yêu giữa cậu và Bạch Thương Nhu vốn chỉ đến đây mà thôi. Việc cậu xuyên không đến thế giới này chính là để kết thúc đoạn nhân duyên với cô ấy, đồng thời kết thúc ân oán với Lãnh Kiêu."
Ngay khi dứt lời, cả cơ thể của Cố Hàn và Cố Hạ bỗng nhiên phát sáng khiến Thập Đình Phong ở bên cạnh chứng kiến chuyện này không thể chấp nhận mà lập tức chạy đến ôm chặt lấy người Cố Hạ.