Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 20: Cô đừng tưởng bở




Editor: ÓcCá



Cố ý lúc này Lý đại gia lại đứng dậy, Ôn Huyền vội vàng nhìn sang, "Chú vẫn chưa ăn xong mà, sao lại đi rồi!"



Lý đại gia bưng bánh trà của ông, khoát khoát tay: "Cháu cứ ngồi đi, phim cung đấu của cháu sắp chiếu rồi, tôi không thể bỏ lỡ!"



Nói xong lập tức rời đi, điệu bộ nhàn nhã thảnh thơi, trong tay chỉ thiếu một cây quạt hương bồ lớn.



Ôn Huyền: "..."



Không lâu sau, dì cũng rời đi, Ôn Huyền liền vội vàng kéo tay bà: "Dì, sao dì cũng không ăn vậy!?"



Dì cười nói: "Tiểu Ôn cháu ăn đi, hôm nay con trai dì đến thăm, bây giờ dì đi ra đằng trước đón nó đây."



Nói xong cũng vội vàng rời đi.



Ôn Huyền: "..."



Cô lặng lẽ thu tay về, ngồi thẳng người, ho nhẹ.



Tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.



Chẳng mấy chốc trong nhà ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.





Trong lòng Ôn Huyền nhất thời nói không ra cảm giác, trái tim đập kịch liệt, nhất là sau khi Lý đại gia nói xong những lời kia, cô vốn đã thèm cả người anh, giờ lại càng thèm hơn.



Trong đầu không khỏi nhớ lại giấc mơ ngượng ngùng đỏ mặt không thể nói ra trước đó của mình.



Bầu không khí thật vi diệu, để người ta không nhịn được muốn tránh đi, nhưng cô không nỡ rời đi.



Đúng vậy, dĩ nhiên không nỡ.




Thời gian một tuần qua thật nhanh, cũng chỉ gặp anh hai lần.



Hơn nữa qua khỏi hôm nay, cô phải đi, đoán chừng đây là lần cuối cùng nhìn thấy đại đội trưởng lạnh lùng đẹp trai.



Nghĩ như thế, đáy lòng Ôn Huyền nói không được có một chút...tiếc nuối?



Thời đại bây giờ, nếu như không có lưu lại phương thức liên lạc, một khi xoay người chính là cả một đời.



"Cô muốn thử không?"



"A, cái, cái gì...!?" Ôn Huyền ngẩng đầu nhìn về phía anh, chống lại tròng mắt đen nhánh của anh, trong chốc lát tựa như chưa kịp phản ứng lại anh đang nói cái gì.



Sắc mặt Lục Kiêu vẫn bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình, chỉ là cặp mắt cụp xuống, nhìn lướt qua hai bên cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc của mình.




Ý tứ không phải quá rõ ràng.



A!



Nai con trong lòng Ôn Huyền lập tức nhảy loạn.



Anh anh anh ta, muốn làm gì?



Mời mời cô lên ngồi thử lên cánh tay anh sao!?



Ôn Huyền kinh ngạc nhìn anh, mở to đôi mắt sáng rỡ, nhịp tim đập nhanh hơn: "Thật, thật sự, có thể sao?"



Lời này vừa ra, ánh mắt Lục Kiêu lại rơi lên mặt cô, giọng điệu thản nhiên: "Lực cánh tay của tôi có thể chịu được chín mươi ký, hẳn là hai người nặng như cô vậy."



Ôn Huyền bỗng nhiên trợn tròn mắt, má ơi, má ơi, má ơi ——!




Anh ta là đại lực sĩ a!?



Chín mươi ký!



Ở trong ấn tượng loại người này nên là vận động viên chuyên nghiệp, hoặc là lính đặc chủng vô cùng ưu tú mới có thể đạt tới trình độ này!




Mà cánh tay của anh, cơ bắp nhìn không đặc biệt phát triển giống như của vận động viên luyện thành.



Cụ thể bộ dáng gì thì cô không thấy được, đã bị áo khoác của anh che mất rồi!



Qủa đúng là đùa giỡn gây rối nha, hiện tại cô thật lòng đã xem anh như một đối tượng ham muốn!



Anh lại mặc quần áo đề phòng cô!



Ôn Huyền thật sự nhịn không được lặng lẽ vươn ngón tay, chọc chọc vào bắp tay gần vai anh ở đối diện.



Lục Kiêu nhìn chằm chằm cô nghiêng cả người tới.



Tia sáng phía ngoài chiếu vào, hắt lên người cô, lông mi cong vút dày rậm của cô hứng lấy ánh sáng buổi trưa mãnh liệt nhất.



Đầu ngón tay của Ôn Huyền cảm thụ được cơ bắp cứng rắn.



Ở giữa cổ họng không có tiền đồ trượt lên xuống.



Lúc nói chuyện lại, giọng nói của cô mang thêm mấy phần xác định: "Tôi muốn thử."



Lục Kiêu: "Cô đừng tưởng bở."