Editor: ÓcCá
Lý đại gia nói tựa như còn chê chưa đủ, bước tới vươn tay vỗ vài cái lên cơ bắp cứng rắn dẻo dai ở cánh tay Lục Kiêu, khen ngợi: "Nhìn xem rắn chắc chưa nè, tôi thấy cháu ngồi trên cánh tay cũng có thể nâng cháu lên được dễ như chơi!"
Bộ dáng Lý đại gia tự hào, không biết còn tưởng rằng đang nói đến chính là cánh tay của ông cơ.
Nhưng, sau khi nghe những lời này ——
Ôn Huyền giật mình, chậm rãi ngẩng đầu...
Lục Kiêu trầm mặc không nói đang dùng nước trà hòa tan bánh ta ba, chỗ cánh tay đột nhiên bị vỗ mấy cái, động tác của anh liền cứng đờ.
Hơi nhíu mày lại, nhìn thoáng qua Lý đại gia đang vỗ cánh tay của mình, rồi giống như nhận ra điều gì đó, ngước mắt nhìn về phía đối diện.
"..."
Bầu không khí lập tức trở nên vi diệu.
Ôn Huyền sững sờ nhìn anh, đôi mắt của cô vốn tựa như sóng nước óng ánh, vô cùng quyến rũ, lúc này cứ như vậy mà nhìn Lục Kiêu.
Cô nhìn anh, anh nhìn cô, vào giờ khắc này, hai ánh mắt không thể tránh khỏi mà chạm vào nhau...!
Thân người Lục Kiêu thẳng tắp, mái tóc ngắn đen nhánh, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, cặp mắt đen như mực, chiếc cằm kiên nghị, dù chỉ đang ngồi, cũng rất nghiêm nghị.
Càng khỏi phải nói ở trong môi trường này.
Hai người nhìn nhau, không khí phức tạp mà vi diệu vương vấn chung quanh họ, Ôn Huyền chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người tăng cao.
Mỗi một tế bào trong người sôi trào như muốn bốc hơi ra ngoài.
Cô tựa hồ cảm thấy hai tai nóng bỏng.
Cô dời đi ánh mắt trước, cố gắng kềm chế con nai con nóng nảy trong lòng, rủ mắt xuống, múc một muỗng cháo cho vào miệng, mới chậm rãi nói: "Không cần ngồi đâu, cháu sợ ngồi gãy tay anh ấy thành Dương Quá lắm."
"Ha...!? Dương, Dương Quá...! Ha ha, cháu đứa nhỏ này nói quá rồi, làm sao có thể a, cháu xem thường Lục đội của chúng tôi đấy!"
Lý đại gia bị cô chọc cười ha ha.
"Thật mà, cháu nặng lắm."