Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z

Chương 62: Lần đầu




Hôm nay thời tiết ở Thụy Điển ấm áp, buổi sáng có chút mưa nhưng buổi chiều bắt đầu nắng.

Tường Huyên mới đầu sang còn không quen với thời tiết này nhưng những ngày đến hè đã thoải mái hơn.

Hạ Truân nắm tay Tường Huyên đến ngôi làng đẹp tại đây.

Tường Huyên hôm nay mặc chiếc váy voan dài đến cổ chân mặc bên ngoài áo khoác mỏng màu be, tóc kết hai bên đuôi sam, mặt trang điểm nhẹ nhàng điểm nhấn là phấn nhũ trên gò má.

Hạ Truân lâu rồi mới thấy cô cười tươi như vậy!

"Chúng ta chụp ảnh nhé?!" - Hạ Truân lấy máy ảnh luôn sẵn trong người.

Chụp bức ảnh người xinh cảnh cũng đẹp.

"Đẹp lắm vợ em tạo kiểu gì cũng đẹp".

"Quá khen!".

Hạ Truân thành công chữa lành vết thương mất con của Tường Huyên.

Không sao em à, sau này đứa con vô tội sẽ đến với vợ chồng mình. Chỉ cần có em, anh sẽ là bến đỗ ấm áp, an toàn nơi thuộc về.

Tường Huyên dang rộng vòng tay gió thổi hùa vào khoảng trống chạy trên thảm cỏ xanh mướt thô.

Anh đứng từ xa ghi lại từng khoảnh khắc đẹp bên cạnh người thương, Hạ Truân chạy đến bên nhấc bổng hôn vào môi cô.

Vòng tay cứng rắn, gân xanh nổi cộm thể hiện sự mạnh mẽ của phái nam ôm lấy cơ thể mềm mại yếu đuối phái nữ.

"Anh yêu em! Những tháng ngày sau em không cần phải buồn bã nữa, được chứ?" - Hạ Truân xoa dịu trái tim



Tường Huyên đã gần tan nát, xoa mái tóc xõa ngang vai.

"Dạ! Mọi thứ nghe anh hết" - Tường Huyên quên đi mọi chuyện không vui trước kia, nụ cười hồn nhiên luôn nỏ trên môi.

Ánh mắt cô thể hiện rõ sự vui tươi trước mắt không có chút đoái hoài về vấn đề cũ.


Nhìn thấy, nghe rõ, cảm giác người ấy luôn hạnh phúc. Chỉ vậy thôi là đủ còn chuyện khác gác lại không nhanh không chậm tính toán tháng ngày còn dài.

"Em cũng yêu anh, tình yêu của em".

****************

Bạch Lan Thanh về nhà mấy ngày lên trở lại thành phố.

Tần Phong đã đón cô từ sớm sợ muộn một chút sẽ khiến cô phải chờ đợi lâu.

"Chào anh! Tần Phong" - Thanh Thanh bước vào từ cửa sau hù dọa.

Thấy vẻ mặt bình thường ấy cô liền mất hứng.

Tần Phong giả bộ giật mình: "Oa...".

"Sợ quá à, giật mình luôn nè!".

"Anh làm giả trân quá!" - Thanh Thanh bắt lỗi.

"Có cần vào chào hỏi bố mẹ em không? Anh hồi hộp quá đi".

"Đi, đi thôi".

Bạch Lan Thanh cầm tay Tần Phong xách đi.



"Bố mẹ em có nhà đấy, anh cứ bình thường thôi nhé đừng căng thẳng quá!" - người yêu căn dặn kĩ lưỡng.

"Em nói vậy làm anh căng thẳng luôn á".

"Đến em anh còn tán được chứ gặp bố mẹ em thì đã là gì?" - Thanh Thanh bĩu môi.

"Gặp em khác gặp phụ huynh khác em không hiểu được đâu" - Tần Phong hơi run nắm chặt tay cô hơn.

Bạch Lan Thanh trấn an anh người yêu là không sao đâu. Tần Phong biết vậy nhưng vẫn không hết run rẩy còn ngại đỏ tía tai.

"Bố mẹ em hiền và thân thiện lắm sẽ thích rất thích anh cho coi".

"Anh cũng mong là vậy!"

Lần đầu gặp phụ huynh còn bỡ ngỡ.

Bạch Lan Thanh cười hì hì vì thái độ rụt rè như cún con bị phạt.

Bạch Lan Thanh cười hì hì vì thái độ rụt rè như cún con bị phạt.


Đi đến sân anh nắm tay cô thật chặt tuy tay Tần Phong to gấp đôi Thanh Thanh sờ vào run rẩy rất buồn cười.

Không hiểu sao Thanh Thanh cười sặc trước thái độ của người yêu khi đi đến gặp phụ huynh nhà gái.

"Sau này còn có nhiều cơ hội gặp mặt nhiều nên anh phải bình tĩnh đứng".

Tần Phong lo sợ bị hỏi: 'Đã làm gì con bác rồi?' như trong bộ phim anh xem trên ti vi sẽ giống nam chính trong bộ phim đó mất.

Đổ mồ hôi hột, cơ thể run rẩy, đến nhìn thẳng vào mắt người lớn thật nan giải.