Thư Quân lúc này mệt mỏi đi vào cô nhìn thoáng đôi giày da quen thuộc.
Từ từ đã... hắn ta còn chưa về?
Thư Quân vội ấn giấy siêu âm vào túi xách, trên tay cầm cốc trà sữa matcha uống dở nhẹ nhàng đi vào.
"Thưa ông bà chủ, thiếu gia".
Bà Hạ khẽ gật đầu, ba người kia không để ý đến.
Lại Nhữ nhìn theo bóng dáng Thư Quân bước đi lấy cớ vào vệ sinh để theo đuôi.
Thư Quân biết được vội vào bếp lấy nước cho ông bà chủ để cắt đuôi.
Cạch.
Đặt khay nước xuống lặng lẽ trở ngược vào trong bếp.
Lại Nhữ đang uống cốc trà sữa matcha yêu thích Thư Quân.
"Này, đó là của tôi".
"Tôi sẽ mua cho em mười cốc".
Thư Quân chẳng biết làm sao lại dễ khóc, hai mắt đỏ ửng vội quay đi.
Hành động bất chợt của mình khiến đối phương lại mít ướt, anh ta sững người chẳng biết nên làm gì.
"Xin... lỗi!".
Người từng trêu đùa tình cảm đột nhiên quay lại làm phiền liệu người còn rung cảm như Thư Quân nên đối mặt ra sao?
"Anh về đi và đừng... đến tìm tôi nữa!".
"Sao tôi nỡ lòng nhìn em mang thai con của tôi vất vả kiếm từng đồng được chứ?".
Thư Quân bất ngờ căng đồng tử rồi nhận ra đêm qua... cũng phải thôi.
"Giữa chúng ta không thể nữa... anh mau về đi!" - Thư Quân khó tin một người lấy tình cảm ra đùa giỡn như hắn sẽ đau lòng vì mình.
Thư Quân chính là không muốn trái tim lần nữa bị tổn thương.
".."
Lại Nhữ lấy ra cọc tiền xanh polyme thơm phức đặt vào túi áo Thư Quân.
"Anh đang trả công cho tôi?" - Q
"Tôi muốn em lấy nó để lo cho con nhưng... em muốn nghĩ sao cũng được" - N
Lại Nhữ dời đi biết người mình tổn thương không thể tha thứ.
"Ngày nào tôi cũng sẽ đến thăm em và con" - N
"Anh xin lỗi..." Lại Nhữ quay lại ôm lấy Thư Quân lòng đầy tự trách, ân hận.
Thư Quân không đẩy không kéo chỉ đứng im để anh ta muốn làm gì thì làm như trước kia lúc cô dời đi.
"Tại sao anh lại muốn đùa giỡn tôi?" - điều này cô thắc mắc rất lâu nhưng dù có nghĩ suy thế nào cũng khó ra được kết quả trọn vẹn nhất.
Lại Nhữ thành thật trả lời kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe.
"Vạn lần rằng anh muốn nói mình..." - Hạ Hữu Luân bật nhạc tâm trạng từ màn hình tivi lớn nghe thật thư giãn.
Trước mắt Tiểu Y đang lau nhà nhắc nhở tam thiếu có thể ngồi yên để mình làm không.
Hữu Luân liền nghe lời ngồi bật nhạc cho mình và Tiểu Y vừa làm việc nghe chill chill.
Hữu Luân trầm tính không nói gì chỉ ngồi tựa lưng vào ghế nhìn bóng dáng Tiểu Y làm việc chăm chú không biết rằng có ai đang để ý đến mình.
"Có lẽ em yêu anh... rằng để trái tim theo nhịp điệu tự nhiên nhất..." - Tiểu Y hòa mình vào âm nhạc du dương vài câu cho mình nghe.
Mà có đâu người đàn ông ngồi kia cũng nghe thấy bất chợt mỉm cười.
"Cô hát hay lắm!".
Tiểu Y nhìn anh ngại ngùng cúi đầu làm việc dọn dẹp.
"Anh đùa vui quá!" - Tiểu Y cười trừ.
"Cô chưa được ai khen hát hay hở?" - L
"Tôi làm giúp việc thì hát ca gì chứ có ai khen cũng chẳng quan trọng đâu"- Y
"Giúp việc cũng là công việc lao động chính đáng mà sao cô lại nghĩ nó như thế?" - L
"Lần đầu tôi gặp người khác lạ như anh đó!" - Y
Hữu Luân tò mò về cách Tiểu Y nghĩ về mình những gì.
"Khác lạ như thế nào?" - L
"Như vậy đó!" - Y
Tiểu Y biết công việc mình làm khiến người khác khinh thường là nhiều nhưng những điều đó chẳng quan trọng với cô.
"Nhà cô ở đâu?" - L
"Anh hỏi làm gì?" - Y
Hạ Hữu Luân bày tỏ: "Có lẽ nơi sinh ra đã ảnh hưởng đến cô không ít".
"Ừ, anh nói đúng đó!" - Y