Trời hôm ấy đổ mưa rất lớn sấm vang giữa trời rình rình.
Tường Huyên hai tay bận xách đồ túi to túi nhỏ chồng chéo lên nhau cô rất vui hôm nay sinh nhật Hạ Truân nên từ sớm đã đến siêu thị mua rất nhiều thực phẩm.
Trời thì mưa càng lúc càng lớn hai chân đi sục, đến cầm ô che mưa cũng trở nên khó khăn.
"Mình đã mua bột làm bánh chưa nhỉ?"
Tường Huyên đứng trên vỉa hè soát lại đồ xem đã mua đủ hay còn thiếu để biết đường quay lại siêu thị mua thêm.
Bịch hoa quả không chịu được sức nặng lập tức túi nilong rời một quai túi Tường Huyên vội vàng nhưng không may túi lớn hoa quả đã quả nào quả nấy lăn dài trên mặt đường tấp nập người người đi lại.
Trên con đường lớn người người qua lại nhộn nhịp để tránh mưa sợ ướt người chẳng ai quan tâm đến cô đang chầm chậm xin đường nhặt lại hoa quả đã rơi.
Tường Huyên nhân lúc đường ít xe cúi người nhặt quả cuối cùng cho vào túi nhưng từ độ gần nhất chiếc xe chạy nhanh cơn mưa che khuất tầm nhìn.
Đùng đoàng.
Không biết đã qua bao lâu Tường Huyên mới được tài xế của chiếc xe ấy mang đến cấp cứu.
Dương Chí sốt ruột đứng ngoài cửa chờ đợi kết quả anh không ngừng cầu mong cho cô gái bên trong bình an vô sự.
Cạch.
"Bác sĩ bác sĩ cô ấy sao rồi?" Dương Chí hoảng mồ hôi đầm đìa lo lắng cho cô tâm anh không yên ổn được.
"Rất tiếc cú va chạm quá mạnh cộng với việc đưa đến bệnh viện muộn dẫn đến sảy thai còn tình trạng của cô ấy hiện tại hôn mê chưa biết khi nào có thể tỉnh được"
Nghe xong Dương Chí thất thần nhìn bóng lưng áo blouse trắng rời đi.
"Phải làm sao đây? Phải nhanh chóng liên hệ với người nhà của cô ấy"
Dương Chí vội vàng khởi động xe đi đến khu trọ của Dương Hạnh cô em họ của mình.
"Em có thể giúp anh điều này được không?" Dương Chí hiện tại vô cùng hoạn loạn lời nói loạn lên mất bình tĩnh hai hàm răng run cầm cập.
Trời đang mưa rất to thấy anh họ đến đột ngột Dương Hạnh nhanh nhạy mở cửa cho anh đi rót nước.
"Có chuyện gì vậy? Anh uống nước rồi kể đầu đuôi"
Không hiểu sao nhưng cô lại cảm giác được có điềm gì đó chẳng lành sắp xảy đến.
"Em có tiền không?"
"Anh cần bao nhiều?"
Dương Chí nghĩ ngợi một con số nhất định để bù đắp cho cô gái và gia đình của cổ.
"Hai mươi triệu em có đủ không?"
Dương Hạnh nghĩ đến khoản tiết kiệm của mình thì lại lắc đầu: "Trong tài khoản em còn năm triệu mà có chuyện gì anh cần nhiều đến như vậy?"
"Anh đâm vào một cô gái và cô ta đã xảy thai. Anh hiện tại rất hoảng không biết phải xử lý thế nào"
"Cái gì...?"
Dương Chí nhanh chóng đến bệnh viện cùng với Dương Hạnh vì anh nhận được số điện thoại của người thân cô.
Trên đường đi Dương Hạnh không ngừng trấn an cho anh họ,
đến nơi trước phòng bệnh của Tường Huyên đã đến rất nhiều người chắc là gia đình của cô gái kia.
Thấy người đến Hạ Truân tức điên lao đến đấm Dương Chí liền tục khiến anh không còn sức phản kháng đến khi cơn giận nguồi tạm thời anh buông Dương Chí ra.
"Là cậu dám khiến vợ tôi ra nông nỗi này đúng không?" Hạ Truân hai mắt đăm đăm như tia lửa.
"Tôi không may... tôi xin lỗi cô ấy và gia đình anh tôi không biết phía trước có người"
Nếu Dương Chí nói ra mình uống rượu trong khi lái xe thì sẽ trông như thế nào nữa.
Hạ Ương đứng nhìn anh mình xử trí người gây ra tai nạn cho chị dâu bỗng nhiên ánh mắt anh va phải người con gái theo sau Dương Chí,
thật bất ngờ không nghĩ anh lại gặp Dương Hạnh trong hoàn cảnh này.
"Anh có gì bĩnh tĩnh giải quyết" Hạ Ương đi đến bên anh khuyên bảo.
Hạ Ương lần nữa đáp: "Nguoi nào gây ra phải đền tội cứ giao họ cho cảnh sát"
Dương Hạnh một bên hoảng thay anh họ cô lắp bắp: "Có thể... cho chúng tôi đền bù không?"
"Anh tôi thực sự không cố ý xin anh..."
"Im đi anh cô khiến con tôi. chết cầu xin thì có ích gì chứ? Tôi sẽ khiến hai anh em nhà cô vào tù vì dám gây ra cái chết cho con tôi"