Thư Quân nhìn thấy thứ lố lăng trên drap giường thì như bị phát điên lên cô ta cầm tấm thiệp viết tay đầy nắn nót xé toạc thành nhiều mảnh vụn.
"Anh bị điên à?"
Thứ cô ta muốn là trở thành vợ của Hạ Ương nhị thiếu phu nhân chứ không phải một túp lều tranh hai trái tim vàng, Thư Quân lập tức không nói nhiều phá tất cả những thứ ghê gớm.
"Nghiệp chướng toàn bộ những thứ đừng có xuất hiện trước mắt tôi nữa"
Giọng vang chói tai của Thư Quân không ảnh hưởng đến anh ta.
Cô chỉ liếc sơ qua Lại Nhữ vô cùng bình thản đối mặt:
"Em không thế nào tham vọng quá cao đền điều đó được, đúng chứ?
hãy nghe anh nói... em chỉ cần bên anh mọi thứ em không thiếu" Lại Nhữ nắm bả vai của Thư Quân siết chặt, ánh mắt chứa đựng cảm xúc dành cho cô.
"Cmn... anh có bị thần kinh không? Mau buông tôi ra" Thư Quân chán ghét cự tuyệt hai tay cô ta bị chói lại từ bao giờ.
Câu chuyện tiếp theo ai cũng đoán ra được cô nam quả nữ ở chung một phòng có thể xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe đến tiếng khóc nức nở của Thư Quân rên khẽ như mèo cào xen kẽ vào tiếng cười thỏa mãn dục tính gớm ghiếc.
Bạch Lan Thanh hòa mình vào không khí ấm áp dưới căn bếp nhỏ đã lâu lắm rồi cô mới trở lại vào việc bếp núc,
nếu không vì bụng hôm nay vô cùng khó chịu cô sẽ không tự mình nấu nướng thế này.
"Không ngờ công thức này cũng đặc biệt quá.... tuyệt nó sẽ món ngọt nhất hôm nay mình nếm thử"
Cô phọt kem thành từng bông hoa bơ trên bánh bông lan làm từng bước một cho đến khi chiếc bánh nhỏ bán kính bằng mười hai cm.
Thanh Thanh cởi tạp dề qua một bên hai tay nâng thành quả vào ngăn mát cô búi cao mái tóc lật mở một bài hát yêu thích sau đó là đánh tí son môi đỏ hồng bóng.
"Em đã làm chúng sao? Nó rất độc đáo đó cho anh à?"
"Đương nhiên là không có gì là miễn phí rồi đổi lại tuyển tập mới nhất của "Trở thành người anh ghét" em sẽ sở hữu hai phiên bản độc quyền có được không?"
Thanh Thanh đáo để ra giá đánh đổi.
"Tham quá đấy! Em biết nó không dễ dàng để lấy mà"
"Thế thì gấp hai lần chỗ bánh này có được không?" Thanh Thanh giơ số hai trên tay hai hàm răng chìa ra.
"Mơ đi nhé!"
"Chỗ thân biết mà phũ phàng quá"
Người nam nhân đang chăm chú viết viết đầy dòng chữ đen trên trang giấy là một đàn anh đại học cùng cô.
Một hồi cô phụng phịu để lấy lòng cũng được chấp nhận chỉ là một điều kiện để được,
"Em thiết kế bìa thật đẹp cho anh đi phiên bản độc quyền tặng em"
"Được, thành giao"
Cuối tháng tám trời sắp lập thu triệu hạt mưa rơi lộp bộp xuống mái hiên tạo cảm giác lành lạnh cho căn nhà.
"Bà à còn uống nữa sẽ say mất"
"Cháu trai khi nào mới có hỷ đây hả? Định để bà già này xuống lỗ rồi..." Giọng bà nói ra ngay sau đó Tần Phong dùng tay chặn lại vế sau.
"Bà không được nói điều đó..."
Bà vỗ mạnh vào vai anh bốp một cái: "Thế này không được rồi, bà biết cháu kém cỏi nhưng đâu thể để đến già rồi vẫn chưa lập gia thất đâu chứ?"
"Mấy năm nữa vẫn kịp cháu không vội gì thôi bà hối gì chứ"
Bà nội lần nữa đánh vào vai anh, nghiêm túc nói: "Anh thì hay rồi, để bà sắp xếp cho cháu mấy cô cháu gái bạn bà xem mắt đủ mọi thể loại"
"Cháu không cần đâu bà ép cháu xem mắt cháu đi xuất ngoại đấy không về chơi với bà nữa đâu" Tần Phong nói câu này thì nói được chứ làm thì anh không giám,
người ấy còn đây anh đi rồi có mà điên.
"Đang thích cô nào à?