Hai mươi mốt giờ tối,
Hạ Ương tây trang chỉnh tề, mũi dày sáng loáng mái tóc được vào nếp gọn không có gì tệ sự kết hợp hoàn hảo khuôn mặt góc cạnh đặc biệt góc nghiêng như biến thành một người khác.
Anh không cần tới người đi theo tới phòng vip mà trực tiếp đi lên,
quá trình này như đã lặp lại nhiều lần. Hạ Ương quét thẻ vip phòng ba nghìn linh tám.
Cạch.
Cánh cửa gỗ cách âm tốt đóng sầm, không gian bên trong ngập ngụa mùi nước hoa nam nữ nồng nặc pha trộn.
"Anh Hạ anh đến rồi"
"Hôm nay em vừa chuẩn bị cho anh một cô phải gọi là... không điểm nào chế" Lại Nhữ sắc thái vô cùng đa dạng để có thể mô bày hết thứ tuyệt sắc với anh.
Đến cuối khi dứt câu Lại Những còn làm kí hiệu đặc biệt để chỉ rõ một thứ tuyệt đối hợp cạ với Hạ Ương không còn gì miêu tả.
"Chú có bình thường được không?"
Hạ Ương vỗ vai trấn tĩnh lại tâm trạng của Lại Nhữ mỗi lần anh ta bị quá mức tăng cơn lại không kiểm soát được hành động.
Lại Nhữ vừa dang dở việc vui bất ngờ anh đến như ngọn gió mạnh không có báo hiệu cứ thế quét sạch mọi thứ
đang tiếp diễn.
Lại Nhữ hắn ném quần áo vào người cô gái nằm hở nửa thân dưới trên ghế: "Đây đi nhanh"
Rồi hắn rúi vào tay cô gái hai tờ tiền màu xanh dương,
thấy thứ đó là tiền cô gái liền biết điều lúi húi mau chóng ra ngoài.
Cạch.
Hạ Ương phủi phủi mặt ghế sofa tinh tế ngồi xuống,
"Anh Hạ con bé đó chơi tập thể hay như nào bọn em..."
"Một mình... các cậu xuống đi"
Lời của Hạ Ương như lệnh mà mấy gã đàn ông thân trên trần lấy quần mặc vào rồi chào tiếng anh Hạ mới ra ngoài.
Khi giờ, Hạ Ương một mình trong không gian dường như không đèn chỉ còn những ánh đèn nhỏ le lói từ thành phố hắt vào.
Anh nhìn bãi chiến trường từ mặt kính chiếu lên,
anh nhấc mũi dày nhọn đánh bóng đá chúng ra xa,
"Mấy bọn này... bẩn thật"
Hạ Ương đang suy nghĩ sau này phải chấn chỉnh lại bọn này thì bỗng nhiên từ phía sau tiếng mở cửa cạch một tiếng.
Hạ Ương biết ai vào nhưng không quay người anh liếc nhìn khuôn mặt non nớt của người đằng sau thông qua bức tường kính nhìn ra thành phố diễm lệ kia.
Anh để ý đôi mi cong của người đằng sau cụp xuống,
Hạ Ương ung dung đút tay túi quần vẻ mặt hài lòng cũng may bọn người kia còn giữ cái giường bên trong sạch sẽ.
"Em vô trong trước"
Hạ Ương chỉ tay vào căn phòng ngủ sau tấm dèm cửa.
Cô gái liền theo chỉ thị vào trong,
cô run đến mức bước đi bình thường chỉ có bốn bước chân đến cái giường big size thì lại chậm rì rì.
"Tôi nói trước để em lưu ý"
Anh đột nhiên dồn dập vào khiến người trong phòng hoảng loạn trên tay rơi cái kẹp tóc màu xanh dương.
Ánh mắt của Hạ Ương liếc đến đôi tay lúng túng nhặt đồ của cô gái rồi nói tiếp:
"Tôi để trần nên sau khi xong chuyện em phải biết xử"
"À mà em tên gì để tôi dễ gọi?"
"Dương Hạnh"
Hai từ ngắn gọn được đáp lại với yêu cầu kia cô gái nhanh chóng gật đầu nhẹ nhàng gỡ bỏ hết váy đang mặc trên người.
Dương Hạnh chỉ nghĩ đơn giản có mỗi cái tên không nên kẹt xỉ dù sao sau đêm nay tiền về đến tay tình đã trao rồi sẽ kết thúc.
Hạ Ương ậm ừ cho qua rồi nhanh chóng vào việc.
Lại Nhữ nói với hắn cô gái này còn nguyên tem mác chưa kể là gái tỉnh lẻ nên rất dễ bàn chuyện vả lại anh sai Lại
Nhữ đi kiếm thì khá khó về sau cuối cùng tìm được người đúng ý Hạ Ương.
Đồ mà Hạ Ương sài phải mới anh không thích kẻ khác đã đụng đến cũng như người vậy.