Vác thân thể mệt rã rời, Bạch Lan Thanh chọn hộp mì quen thuộc, thanh toán.
Trời tạnh mưa là lúc cô cũng húp hết nước mì trong hộp giấy,
vỗ vỗ cái bụng no căng sắp sửa cầm túi xách về nhà và oánh một giấc tới trưa cô liền nở nụ cười mãn nhãn.
"Tuyệt vời cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi" _ Chỉ cần nghĩ đến không phải gặp mặt cấp trên kia cô liền thấy lạc quan hơn rồi.
"Thằng cha khốn kiếp cứ chờ đấy haha..."
Bạch Lan Thanh cười ha hả đẩy cửa thì liền ngõ không cụt mà gặp người vừa bị cô cười nhạo lúc đi qua cô căng thẳng đến mức hai tay cầm túi xách che mặt đi vẫn để bị lộ.
"Cô Bạch lại gặp nhau rồi"
"Sao?" _ Bạch Lan Thanh vênh váo trước mặt anh ta.
Tần Phong hơi sững người trước chất giọng của lũ trẻ trâu coi trời bằng vung đó của cô anh không dám tin hỏi lại:
"Cô có thái độ gì đấy?"
"Có gì đâu gặp anh ở đây đúng là trùng hợp" _ Bạch Lan Thanh rất nhanh thu lại lời nói coi trời bằng vung lúc
nay.
Nhưng trong mắt hắn cô sớm đang chửi như tát nước vào mặt.
"Thằng cha khùng làm như thân thiết lắm ý" - Lời nói trong lòng đã thể hiện cô nắm thành quyền.
Bạch Lan Thanh rời đi để không phải quan tâm đến anh ta nhưng với tính cách của Tần Phong thì đâu dễ bỏ qua.
"Cô cũng đến nơi này ăn tối sao?" _ Tần Phong nhấn mạnh hai từ ăn tối như chế giều.
"Từ khi nào anh lại quan tâm đến tôi như vậy? Trên công ty chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng ngoài công ty chúng ta chỉ là hai chữ người dưng nên
đừng tỏ ra mình quen biết tôi khi tôi không ở công ty, anh nghe rõ chứ, ok!"
Thốt lên lý lẽ cô thấy mình thật ngầu làm sao.
Quay người rời đi không thèm ngoảnh mặt lại để xem gương mặt đang thể hiện cảm xúc của anh ta cô thấy mình tuyệt vời làm sao.
Bạch Lan Thanh đi khỏi được nửa tiếng,
Tần Phong vẫn đứng đó hai nắm đấm nổi cộm đầy gân xanh, mặt mày đen xì hắn không còn hứng thú để thong thả đút tay vào túi quần đi vào trong mua bình thường được nữa.
Bạch Lan Thanh về đến chung cư thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn cuối cùng cô cũng không nhịn nói như trút mưa vào mặt hắn,
bây giờ hắn thế nào đây liệu mặt mũi còn thể diện nào sao? Khéo thể diện chó má đã bị cô vuốt sạch.
Hạ gia.
Hạ Ương ngồi vắt chéo chân lướt ảnh trên macbook anh khẽ hài lòng lộ nụ cười ấm áp của mình làm Thư Quân đứng cạnh tay chân đều bủn rủn không thôi.
"Cậu chủ nước nóng đã chuẩn bị sẵn sàng"
Thư Quân đứng đối diện hắn không biết nụ cười kia có dành cho mình hay không nhưng cô ta chắc chắn một điệu suốt mấy ngày nay cậu chủ liên tục để lộ hàm răng trắng đều kia làm con tim đập thình thịch thình thịch nhìn anh bằng hai mắt sáng rực.
"Được"
Anh sải dài đôi chân bước về phía trước,
Hạ Ương vô cùng mong chờ buổi hẹn cuối tuần nhờ quan hệ ấy anh phấn khích không thôi mỗi ngày đều chăm chăm ngắm ảnh của Bạch Lan Thanh một cách siêng năng.
Anh không thể chờ đợi được khoảnh khắc để gặp mặt cô gái ấy.
"Tôi đi tắm cô cũng cần đi theo à?"
Hạ Ương quay người không ngờ Thư Quân đã theo anh đến tận phòng ngủ riêng tư mà anh cấm sạch tất cả người hầu lui vào nơi tư mật này.
Thư Quân nhiều lần tò mò cố ý vào trong suýt bị anh phát hiện nên sự răn đe ấy vẫn còn lảng vảng trong óc cô ta.
"Đừng có cái tư tưởng vào phòng tôi không hậu quả cô cô e là khó tránh"
Nhìn người cô ta tương tư suốt ngày dùng ánh mắt sát khí răn đe Thư Quân chỉ cảm thấy anh thêm ngầu chứ chẳng có tí gì sợ hãi thầm than trong lòng: "Ôi chồng tương lai của em anh thật có khí chất"