Nghe tiếng của Phong Điền, tất cả mọi người lần lượt ngước lên, lại dời sự chú ý lên hai người đi cùng Phong Điền.
"Phong Lão Gia Tử, ta đợi ngài khá lâu rồi đấy" Mộ Dung Quân đứng dậy, không vui nói.
"Có chút trễ xin Mộ Dung Lão Gia tha thứ" Phong Điền ngồi xuống cạnh bên Phong Phu Nhân, Phong Phu Nhân thoạt nhìn còn rất trẻ, đâu đó mới ba mươi bốn mươi gì đi.
Mục Tuyết Thanh và Mục Nhị Lang đứng sau lưng Phong Điền, Mục Tuyết Thanh không nhịn được mà đánh giá Phong Phu Nhân nhiều một chút, nhưng rất nhanh có một người khiến nàng phải dời sự chút ý, sau lưng Mộ Dung Tuấn và Mộ Dung Quân là Mộ Dung Uyển Ngữ, và Mộ Dung Uyển Linh.
Mộ Dung Tuấn có bốn vợ sáu con, Đại Thiếu Gia Mộ Dung Lâm, do Tứ Phu Nhân sinh, Nhị Thiếu Gia, Mộ Dung Kiệt, do Đại Phu Nhân sinh, Tam Tiểu Thư, Mộ Dung Uyển Ngữ, do Đại Phu Nhân Sinh, Tứ Tiểu Thư, Mộ Dung Uyển Linh, do Tam Phu Nhân sinh, Ngũ Tiểu Thư, Mộ Dung Lâm Ngọc, do Nhị Phu Nhân Sinh, Lục Tiểu Thư, là Mộ Dung Ngạn, do một Nô Tì sinh, do Mộ Dung Tuấn say sỉa mà lỡ phát sinh ra.
Mục Tuyết Thanh nhìn chăm chú vào Mộ Dung Uyển Ngữ, Mộ Dung Uyển Ngữ cùng nhìn lại nàng, hai đôi mắt chạm nhau, Mục Tuyết Thanh vội rút lại ánh mắt rùng mình, ánh mắt của Mộ Dung Uyển Ngữ sao mà ớn lạnh như vậy a.
"Không biết Mộ Dung Lão Gia hôm nay đến đây có việc gì?" Phong Điền cười hướng Mộ Dung Quân hỏi.
"Phong Lão Gia mất trí hay là quên mất đây?" Mộ Dung Quân cười lạnh nhìn Phong Điền.
"Ahaha, làm sao ta quên được chứ, ngài cứ khéo lo, mục đích của ngài đến đây chỉ có như vậy?" Phong Điền vuốt râu, bí hiểm nhìn Mộ Dung Quân.
"Không, khác nữa là muốn ngài định ngày cưới" Mộ Dung Quân cười nhẹ, nhìn Phong Điền.
"Có nhanh quá không, nó cũng mới đến đây thôi" Phong Điền không vui nói.
"Chúng ta đã bàn tính rất lâu rồi, Cháu Gái của ta cũng 19 rồi" Mộ Dung Quân nhăn nhó nhìn Phong Điền.
"Con bé cũng mới 15 thôi, lão có cần ép nó quá không" Phong Điền thở dài, nhìn Mộ Dung Quân.
"Phong Sư Huynh, Huynh quên những lời sư phụ dặn rồi sao? Ta vì lời nói ấy của sư phụ mà không gã cháu gái cho ai, huynh đừng bội ước!" Mộ Dung Quân sốt ruột nói.
"Được rồi được rồi, Mục Tuyết Thanh con ngồi xuống đây ta nói cái này" Phong Điền nói, vỗ vỗ chổ ngồi bên cạnh.
"Vâng" Nghe theo ngồi xuống, Mục Tuyết Thanh có cảm giác không lành, nãy giờ nghe hai trưởng bối nói chuyện, nàng đã hoảng, nàng đây là sắp bị bắt lấy nương tử?
"Các con ra ngoài đi" Mộ Dung Quân hướng những đứa con cháu mình ra hiệu cho họ ra ngoài, mọi người lục đục ra khỏi phòng, Phong Phu Nhân cũng đi ra.
"Thanh Nhi, con năm nay đã 15, Sư Thúc cùng Sư Phụ con có nói qua, chuyện là như này...."
Hồi Ức.
"Đại Sư Huynh, ta nghe nói Tam Sư Đệ nhận hai cái Đồ Đệ?" Mộ Dung Quân đặt quân cờ mình vừa cầm xuống, ngước lên nhìn Phong Điền.
Mộ Dung Quân 62 tuổi
"Đúng vậy, là một nam hài 12 tuổi và một Nữ hài 2 tháng tuổi" Phong Điền trầm tư nhìn trời.
Phong Điền 56 tuổi.
"Sư Huynh, huynh sao vậy?" Thấy Phong Điền đang nhìn trời trầm tư, Mộ Dung Quân lo lắng hỏi.
"Liên Nhi, con đi gọi Tiêu Sư Thúc qua đâu cho ta" Phong Điền nói với Hoa Liên đứng cạnh ông, Hoa Liên là đồ đệ của Phong Điền.
"Vâng thưa Sư Phụ" Hoa Liên cung kính, lùi ra khỏi Lương đình.
Nữa canh giờ sau, Hoa Liên quay lại cùng với Tiêu Ngoạn Vân đang tay ôm đứa bé.
"Sư Huynh có chuyện muốn nói sao?" Tiêu Ngoạn Vân tóc tai có chút loạn, ngồi xuống nhìn hai người.
Tiêu Ngoạn Vân 26 Tuổi
"Đi theo ta" Phong Điền thấy Tiêu Ngoạn Vân đến rồi, liền đứng dậy, Tiêu Ngoạn Vân cau mày, mới ngồi xuống đã bắt đứng dậy, nhưng rất nhanh đi theo hai người Mộ Dung Quân và Phong Điền.
Đến trước Thư Phòng, mở ra bên trong là một mảnh bụi bặm rất nhiều, Phong Điền đi đến một kệ sách lấy xuống một cuộng sách nhỏ.
"Trước khi sư phụ mất có để lại thứ này, dặn dò ta là khi Tam Đệ có đồ đệ liền mở ra xem, ta đã để nơi cái này ở đây 3 năm, đến nay cũng mở ra xem được rồi" Phong Điền nói, nhẹ mở cuộng sách ra.
Gửi các con, khi các con mở cái này ra, ta đã mất rồi, ta bói được ta bao nhiêu tuổi mất, nên ta đã dành thời gian còn lại bói tương lai cho các con, và ta bói được ba con sẽ có mối liên hệ với nhau, Quân Nhi, cháu gái con năm 20 sẽ có kiếp nạn khó qua khỏi, nhưng con bé 2 tháng tuổi mà Vân Nhi nhận làm Đồ Đệ sẽ giúp cháu con, còn nữa Điền Nhi, Phong Gia, Mộ Gia, Tiêu Gia và cả...Mục Gia sẽ gặp nhiều chông gai vào ba con phải giúp đỡ lẫn nhau, Vân Nhi con cũng sẽ gặp nạn, nhưng yên tâm Đại Đồ Đệ sẽ giải nạn này giúp con, các con đừng làm trái vi sư, sẽ gặp họa sát thân.
Đọc xong cuộng sách, cả ba mắt đã đỏ hoe, Tiêu Ngoạn Vân nhìn nữ hài đang ngủ say sưa trong lòng mình cười nhưng nước mắt rơi.
Kết Thúc Hồi Úc.
"Chuyện là vậy, Thanh nhi ta biết chuyện này khó chấp nhận, nhưng nể mặt hai vị sư thúc này, con giúp Nhị Đệ ta đi" Phong Điền nắm lấy tay của Mục Tuyết Thanh ánh mắt khẳn cầu.
"Sư Thúc, Thúc đừng làm vậy, con lấy, con lấy" Thấy Phong Điền sắp quỳ xuống đến nơi, Mục Tuyết Thanh đành phải thỏa hiệp.
"Hai vị sư thúc đừng lo, chúng ta đã là người ta một nhà, chút chuyện này không có gì đáng kể" Mục Nhị Lang im nãy giờ, giờ cũng lên tiếng.
"Đại Ca con nói đúng, chúng ta là người một nhà mà" Mục Tuyết Thanh cười, nắm lấy tay Phong Điền.
"Thật tốt" Hai người Mộ Dung Quân và Phong Điền ôm chầm lấy hai người, cười đến vui vẻ.
******
Bù hôm qua không viết hihi