Sau mười mấy ngày đường, trải qua gian khổ khi ngồi hung xe ngựa với Mộ Dung tiểu thư, thì Mục Tuyết Thanh của chúng ta ốm đi trong thấy.
Đi quau cổng thành, nhưng âm thanh náo nhiệt truyền tới khiến hai con người chỉ trên núi suốt như Mục Tuyết Thanh và Mục Nhị Lang hai mắt sáng như sao.
Sao khi chạy đông chạy tây nhìn này nhìn kia, thì Mục Tuyết Thanh và Mục Nhị Lang đành phải cáo biệt đoàn người Mộ Dung gia, đến nơi mà Sư Phụ hai người nói, ban đầu Mộ Dung Quân và Mộ Dung Tuấn còn nếu kéo hai người, nhưng hai người kịch liệt phản đối nên đành buông bỏ.
"Ca, ngươi có chắc là chổ này không, ta thấy nơi này không giống của Đại Sư Thúc ở" Nhìn một lượt khách điếm, Mục Tuyết Thanh có chút rùng mình, Gian trước của khách điếm âm u đến rợn người, bên trong còn có những người ăn mặc rất dơ, ánh mắt sắc lẻm nhìn nàng.
"Ta cùng không biết, nhưng đúng là khách điếm này rồi, vào hỏi xem sao" Mục Nhị Lang cũng sợ, nhưng mà gan hắn còn lớn, nên có can đảm để đi vào.
Vừa bước đến quầy bán, liền có một người bụ bự ra đón tiếp hai người nồng hậu "Ahaha không biết hai vị đây muốn cái gì, rượu, phòng, hay là Đồ ăn?"
"Chúng ta tìm người" Mục Nhị Lang lạnh mặt nhìn ông chủ khách điếm.
"A, không biết hai vị tìm ai?" Ông chủ khách điếm nhìn từ trên xuống dưới hai người, thầm nghĩ hai người ăn mặc nhìn cũng giàu có lắm mà vào đây tìm người sao.
"Chúng ta tìm vị này" Thấy ông chủ cứ nhìn mình đánh giá, Mục Tuyết Thanh có chút không được tự nhiên, nhanh chống móc ảnh ra đưa cho Ông ta.
"Hai vị tìm Phong Lão Gia?" Ông chủ khách điếm nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên, rồi lại cười hì hì nói "Thì ra là người quen của Phong Lão Gia, mời hai vị theo ta"
Ông ta dẫn hai người lên lầu, trên này cùng ở dưới khách nhau một trời một vực, phía dưới khách điếm dơ bao nhiêu, thì trên này sạch sẽ bấy nhiêu, các công tử ca ăn mặc sang trọng, nói chuyện rơm rã.
Ông ta dẫn hai người đến một gian phòng, sao đó nhẹ gõ "Phong Lão Gia, có hai vị khách quan muốn tìm ngài" Ông ta nói xong thì lui đi, bỏ hai người Mục Nhị Lang và Mục Tuyết Thanh đứng như tượng ở đó.
Bên trong có tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa, Mục Tuyết Thanh và Mục Nhị Lang nhìn lên thì thấy một Nam Nhân râu ria bạc trắng, một mái tóc Trắng tinh, khuôn mặt nhìn qua rất phúc hậu.
"Hai con là Đệ Tử của Tam Sư Đệ?" Người kia lên tiếng, nhìn hai người dò xét.
"Đúng ạ, đệ tử xin ra mắt Đại Sư Thúc" Hai người cung kính quỳ một gối xuống.
"Ôi chao, người một nhà không cần lễ tiết gì cả" Phong Điền đỡ hai người dậy, rồi lại quay hai người đông tây nhìn từ trên xuống dưới hai người, rồi lại lôi hai người vào trong đóng cửa lại "Hai con đi đường có gặp chuyện gì sao, ta nghe mùi máu trên người hai con"
"Thưa Đại Sư Thúc, chúng con trên đường gặp đoàn người bị cướp, nên không nhịn được liền cứu trợ, chứ chúng con không sao cả" thấy Đại Sư Thúc không đáng sợ, Mục Tuyết Thanh mới có gan nói chuyện bình thường với người sư thúc này.
"Hảo hảo, không sao là tốt, chắc hai con đi đường cũng đói rồi, nhanh lại đây ăn chút gì đi" Phong Điền tươi cười nói.
Mục Tuyết Thanh và Mục Nhị Lang đi lại bàn, nhẹ ngồi cùng Phong Điền, trog bữa ăn ba người rất hài hòa, xung quanh câu chuyện của ba người là nói về sư phụ Tiêu Ngoạn Vân.
Ở cùng Phong Điền Hai canh giờ, thì Ông ấy đưa Mục Tuyết Thanh và Mục Nhị Lang rời khỏi khách điếm, trước khách điếm đã có một cỗ xe ngựa, hai người theo Phong Điền lên xe, sao một đoạn đường dài thì hai người cũng đến, hai người bước xuống, đập vào mắt là hai chữ to bản Phong Gia.
"Lão Gia ngài đã về, phu nhân cùng các vị đang đợi lão gia bên trong" Hạ Nhân cung kính cúi đầu, thông báo cho Phong Điền.
"Đến rồi sao, nhanh hơn ta tưởng" Phong Điền vuốt chồm râu bạc của mình, quay sang nhìn Mục Tuyết Thanh cười nhẹ "Thanh Nhi, con hãy chuẩn bị tinh thần đi"
Đầy đầu không hiểu, đi theo Phong Điền vào sảnh lớn, trước sảnh lớn đã chặt ních người.
"Mộ Dung Lão Gia, ngài cũng không cần nhanh như thế đã đến đây đi?"
*******
P/s: Tiểu Thanh chúng ta sắp bị gã đi rồi:))))