Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 284




Cảnh tượng bất thình lình này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!

Trong lòng ba người Thượng Quan Phi Hồng, Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng đều chao đảo.

Con dị thú Tiên Thiên cảnh hành hạ bọn họ đến chết đi sống lại này sau tự dưng lại bị đánh bay ra ngoài?

"Tôi biết rồi, chắc chắn là trên người hai đứa trẻ nhà họ Trần này có bảo vật hộ thân! Vào thời khắc mấu chốt, bảo vật được kích hoạt đánh bay dị thú!"

Nam Cung Tầm thấp giọng nói.

Adv

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng nghe vậy thì bừng tỉnh hiểu ra ngay.

Trần Thiên Hành và Trần Y Thủy đều là dòng chính của nhà họ Trần.

Mà nhà họ Trần cũng là một trong những nhà võ đạo mạnh mẽ nhất giới võ đạo Vân Xuyên, cho hai đứa trẻ thuộc dòng chính nhà mình hai vật hộ thân cũng là điều bình thường thôi!

Nghĩ đến đây, ba người họ đều thở phào nhẹ nhõm!

Adv

Cho dù thế nào, nguy hiểm qua rồi là được!

"Anh trai... Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh trộm được bảo bối của ông nội Bắc Huyền sao?"


Suy nghĩ của Trần Y Thủy cũng giống như bọn họ, cô bé hỏi nhỏ.

"Sao mà anh dám trộm bảo bối của ông nội Bắc Huyền được! Nếu mà để ông biết thì ông ấy không đánh chết anh mới lạ!"

Trần Thiên Hành lắc đầu.

Anh ta có thể khẳng định lúc nãy đã có người ra đòn tấn công với dị thú màu đen.

Chỉ là, người đó là ai? . Đam Mỹ Sắc

Người nào lại có sức mạnh to lớn như thế, có thể đánh một con dị thú Tiên Thiên cảnh đến nỗi bị trọng thương bằng một đòn tấn công từ xa chứ?

Đúng lúc này.

"Lộp cộp..."

Lâm Phong từ tốn đi tới giữa chiến trường.

Đương nhiên, đòn tấn công khi nãy là do anh tấn công từ xa!

Vốn dĩ anh cũng không có ý định cứu người, nhưng hành động anh dũng cứu em gái của Trần Thiên Hành khiến anh rất thích thú, cho nên tiện tay cứu hai anh em họ.

Cũng là một người cuồng em gái, anh ghét nhất là thấy em gái bị bắt nạt.


Thấy Lâm Phong đi qua, mọi người giữa sân đều nhíu mày.

Thằng nhóc này là ai chứ?

Nghênh ngang đi qua, tưởng đây là đường đi dạo à?

"Là cậu!"

Đôi mắt Nam Cung Tầm lập tức híp lại.

"Anh Nam Cung, anh biết người này sao?"

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng cùng nhìn về phía Nam Cung Tầm bằng ánh mắt nghi hoặc.

"Cũng không gọi là quen biết, chỉ là trước đây từng gặp mặt người này ở dưới núi mà thôi, không ngờ rằng cậu ta lại tới đây vào lúc này, đúng là gặp may đó! Nếu mà đến sớm thì có khi cũng bị chúng ta ném cho dị thú ăn luôn rồi!"

Nam Cung Tầm nhẹ nhàng trả lời.

Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng nghe vậy cũng không hỏi gì nữa.

Chỉ là một thằng nhóc trông có vẻ tầm thường mà thôi, không nhất thiết phải để ý nhiều làm gì.

Lâm Phong coi như không thấy ánh mắt của bọn họ, anh ddi thẳng tới bên mép hố, nhìn con dị thú màu đen ở dưới đáy hố, ánh mắt anh hơi kinh ngạc.

Là báo Hắc Vân!

Đây là một con yêu thú thật sự!

Trong cơ thể của báo Hắc Vân có một nhánh mạch máu của hung thú thời Thượng Cổ, được coi là một thứ tương đối lợi hại trong loài yêu thú.

Báo Hắc Vân trưởng thành bình thường có thể đạt tới cảnh giới Kim Đan kỳ, những con nổi bật nhất trong số chúng có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ, cưỡi mây đạp gió, hóa thành hình người, đi lại giữa thế gian.