Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 283




Trong lòng Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng đều vui mừng!

Quả nhiên là có tác dụng!

Súc sinh cũng chỉ là súc sinh thôi, chỉ cần cho ăn no là ngoan ngoãn ngay!

Nghĩ đến đây, ba người ra tay không chút do dự, tóm lấy đám võ giả đang vây xem giữa chiến trận.

"Các... Các người không thể làm vậy được!"

"Các người là cao thủ, sao có thể vô liêm sỉ như thế!"

"Không... Tôi không muốn chết!"

Một đám võ giả muốn chạy trốn, nhưng không thể trốn thoát được.

Từng người một bị ba vị siêu cao thủ ném qua một cách tàn nhẫn.

Lúc đầu dị thú màu đen còn nhai mấy lần, sau đó thì nuốt chửng xuống luôn!

Adv

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nó đã ăn hơn bốn mươi vĩ giá.

Sau khi ăn xong nhiều võ giả như thế, hắc khí xung quanh cơ thể nó càng nồng nặc hơn, bộ lông màu đen bóng bên ngoài cơ thể sáng bóng loáng, bốn móng vuốt lại càng sắc như dao, tỏa ra ánh sáng sắc bén trong bóng đêm!

"Khà khà... Máu thịt con người quả đúng là món ăn tuyệt vời nhất thế gian mà! Ta đã khôi phục hơn phân nửa rồi!"

Trong lòng dị thủ màu đen vô cùng kích động, không nhịn được lại ợ thêm một cái nữa.

Sắp rồi!


Sắp ăn no rồi!

Nam Cung Tâm, Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng càng ra sức!

Nhưng mấy đến khi đã vứt hơn chín mươi phần trăm số võ giả ở đây rồi, con dị thú màu đen vẫn mang dáng vẻ chờ được ǎn no.

Adv

"Không hổ là dị thú! Chức năng tiêu hóa tốt thật đấy, ăn nhiều người như vậy mà vẫn chưa no!"

Ánh mắt Thượng Quan Phi Hồng hơi lay động, trong lòng lão ta có hơi mất bình tĩnh.

Giờ phút này, về cơ bản thì những võ giả khác ở đây đều đã bị ăn hết rồi, chỉ còn lại mỗi thuộc hạ của ba người họ.

Chẳng lẽ phải hy sinh cả thuộc hạ luôn sao?

Những thuộc hạ này cũng không phải người bình thường, thấp nhất cũng là võ giả Địa Cảnh, là lực lượng trung thành của gia tộc, tuyệt đối không thể hy sinh!

Đúng lúc này.

Nam Cung Tầm nhìn về phía hai người đứng cách đó không xa.

Là một chàng thanh niên cùng một cô bé nhỏ với hai bím tóc đuôi ngựa buộc cao, đi tất trắng, mặc váy hồng.

Tu vi của hai người họ đều không cao, chàng thanh niên là trung kỳ Địa Cảnh, còn cô bé nhỏ mới chỉ là đỉnh phong Huyền Cảnh, có thể nói là kẻ yếu trong đám người yếu!

"Nam Cung Tầm, ông nhìn tôi làm gì?"

Vẻ mặt Trần Thiên Hành hơi thay đổi, vội vàng kéo em gái mình ra sau, nhìn Nam Cung Tầm với vẻ mặt cảnh giác.

Cô bé Trần thì nắm chặt lấy góc áo của anh trai, sợ đến nỗi sắp khóc!

Cô bé nghe nói chuyện mộ ẩn của tiên nhân nên giấu gia đình, ban đêm lén kéo anh trai chạy vào đây tìm, không ngờ rằng lại gặp phải cảnh tượng nguy hiểm thế này!

"Anh Nam Cung, hai người này là người nhà họ Trần, không thể động vào được!"

Lúc này Đỗ Tử Đằng nhíu mày nói.

Nam Cung Tầm nghe vậy thì cười một tiếng:

"Tôi cũng chỉ nhìn đại một cái thôi, ngày nào Bắc Huyền vương còn ở đây, sao mà tôi dám động vào người nhà họ Trần được!"

Dừng lại một lúc, hắn ta còn nói thêm:

"Chỉ là rõ ràng con dị thú này vẫn chưa ăn no, đang chờ chúng ta cho ăn thêm, chúng ta cũng không thể cho nó ăn thuộc hạ của mình chứ?"

"Trông bộ dạng của nó, đoán chừng đã ăn no chín mươi chín phần trăm rồi, cùng lắm cũng chỉ cần thêm ba bốn người nữa là có thể giải quyết xong!"

Thượng Quan Phi Hồng nói.

Đỗ Tử Đằng nhìn Lâm Tiểu Hồng bên cạnh Nam Cung Tầm, đột nhiên nói:

"Người phụ nữ này không phải người của nhà họ Nam Cung các anh nhỉ?"

"Ai bảo! Tôi là người phụ nữ của anh Tầm đó!"


Mặt Lâm Tiểu Hồng trắng bệch như tuyết, bà ta nắm chặt lấy áo Nam Cung Tầm.

Nam Cung Tầm do dự một lát, chà đạp Lâm Tiểu Hồng mấy lần rồi mới tóm lấy bà ta ném về phía dị thú màu đen.

"Nam Cung Tầm, mày không chết tử tế được!"

Lâm Tiểu Hồng hét lên tuyệt vọng rồi bị dị thú màu đen nuốt vào trong bụng.

Nhưng ngay cả như thế, dị thú màu đen vẫn chưa ăn nó, đôi mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người họ, tham lam li3m đầu lưỡi.

"Suy nghĩ lúc đầu của các người lầm rồi, con dị thú màu đen này không thể nào ăn no được! Các người không phát hiện ra nó ăn nhiều người như vậy rồi mà bụng nó vẫn chẳng to lên chút nào sao?"

Lúc này, Trần Y Thủy không kìm được nữa mà lên tiếng.

Nghe thấy thế.

Ánh mắt của Nam Cung Tầm, Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng đều hơi chuyển động.

Thật ra bọn họ đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng từ lâu rồi, nhưng lại không muốn tin vào sự thật!

Hoặc nói cách khác, ngoài cho nó ăn ra thì bọn họ còn có cách nào khác nữa chứ?

"Grào..."

Dường như con dị thú màu đen bị lời nói của Trần Y Thủy chọc giận, nó mở cái mồm đẫm máu ra đớp lấy cô bé.

Hơi thở tanh tưởi hôi thối ập tới khiến Trần Y Thủy sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cơ thể như nhũn ra, không thể động đẩy nổi.

Mà đúng lúc này.

"Cẩn thận!"

Trần Thiên Hành đột nhiên giơ một tay ra kéo em gái về phía sau, liều mình bảo vệ em gái.

"Anh trai... Đừng!"

Nhìn thấy vậy.


Nhìn thấy vậy.

Trần Y Thủy hét lên thảm thiết, gương mặt trắng nõn hồng hào ngập tràn nước mắt.

Giờ phút này.

Trong lòng cô bé vô cùng hối hận!

Nếu không phải vì mình nghịch ngợm, không lén lút kéo anh trai ra đây giữa đêm hôm khuya khoắt thì đã không gặp phải nguy hiểm thế này!

Nếu không phải lúc nãy mình lắm mồm, thì cũng không bị dị thú tấn công!

Mà bây giờ không chỉ có chính cô bé phải chết, mà đến cả anh trai cũng bị mình làm liên lụy, phải trả giá bằng mạng sống!

"Anh trai... Em xin lỗi! Em sai rồi! Sau này em không nghịch ngợm nữa."

Trần Y Thủy khóc lóc, nước mắt rơi như mưa.

Trần Thiên Hành cười thảm một tiếng, không nói bất cứ lời nào.

Thấy cái mồm đầy máu kia sắp nuốt chửng đầu của Trần Thiên Hành.

Đúng lúc này.

Con dị thú màu đen bỗng dưng ngừng lại, như là bị giữ chặt lại vậy.

Ngay sau đó.

"Ầm!"

Dị thủ màu đen bị bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu đến bốn năm mét trên mặt đất.