Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 202




Anh đổi sang chuyện khac: “Đêm nay anh vợ ngủ phòng anh, em và anh ngủ trong phòng Tiểu Dao!”

“Hả?”

Trần Y Nặc sững ra, gương mặt lập tức đỏ bừng như một quả táo chín, khiến người ta nhìn muốn cắn một cái.

“Dù sao cái gì cần làm chúng ta cũng làm rồi, không nên làm cũng làm rồi! Em biết anh dài ngắn thế nào, anh cũng biết em nông sâu ra sao, mọi người cứ thẳng thắn với nhau không tốt hơn sao?” Lâm Phong với vẻ mặt chính trực nói.

“Anh vẫn khốn nạn như trước, chỉ biết chiếm lợi từ tôi!”

Trần Y Nặc nói như tiếng muỗi kêu, nhưng trong lòng bỗng nhiên lại thấy hơi vui vẻ.

Adv

Bởi vì đây là Lâm Phong trong trí nhớ của cô ấy!

Không phải người vừa nãy ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng vô tình.

“Xem em nói gì này! Nhà tắm ở đằng sau, trong phòng Tiểu Dao chắc còn nhiều nội y trước kia anh mua, em đi lấy hai bộ đẹp nhất rồi đi tắm đi!”

“Anh vào bếp xem có gì ăn khuya được không.”

Adv

Lâm Phong tiến lên, rất tự nhiên khoác lấy eo Trần Y Nặc, thoải mái không biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn!

Trần Y Nặc cúi đầu, cơ thể hơi cứng đờ, không khí trong phòng đột nhiên rất kỳ lạ.


Đúng lúc này…

“Rầm rầm!”

Cửa phòng dưới tầng đột nhiên có người gõ ầm lên.

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy Lâm Phong ra, nói: . Web‎ đọc‎ 𝗇ha𝗇h‎ tại‎ {‎ TrUmT‎ r𝐮𝗒e𝗇﹒VN‎ }

“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu, để mai đến viện gặp con gái đã.”

“Mẹ nó!” Lâm Phong âm thầm tức giận.

Muộn thế này rồi còn có thằng ngu nào tới gõ cửa thế?

Anh bước ra ngoài mở cửa thì phát hiện người đứng ngoài lại chính là Phó minh chủ của liên minh võ đạo Dương Đỉnh Thiên!

“Lâm Phong, đêm hôm khuya khoắt cậu không ở nhà mà chạy đi đâu vậy? Cậu có biết tôi tới mấy lần rồi mà cậu đều không ở nhà?”

Dương Đỉnh Thiên vừa nhìn thấy Lâm Phong, sắc mặt không tốt nói.

Trước đó minh chủ nói ông dẫn Lâm Phong tới gặp ông ta.

Kết quả ông ta tìm được nhà Lâm Phong nhưng lại uổng công chạy mấy chuyến!

Nên chuyện này khiến trong lòng ông ta rất không vui!

Lâm Phong cau mày.


Người này có phải bị bệnh không?

“Ầm!”

Anh dùng một cước đá bay Dương Đỉnh Thiên ra ngoài, lạnh lùng nói:

“Ông mà có bệnh thì cút về khám bệnh đi! Đừng có đêm hôm khuya khoắt tới chỗ tôi làm tôi buồn nôn nữa.”

“Lâm Phong, cậu bị điên hả? Tôi nói chuyện với cậu, cậu đá tôi làm gì?”

Dương Đỉnh Thiên từ mặt đất bò dậy, tức giận nói.

“Tôi muốn đá thì đá, cần phải có lý do sao?”

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

“Cậu…”

Dương Đỉnh Thiên tức tới ói máu.

Nhưng lại nghĩ tới Lâm Phong mạnh hơn mình, nên ông ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trầm giọng nói:

“Lâm Phong, tôi tới là để nói với cậu, minh chủ bọn tôi muốn gặp cậu!”

“Phù~”

Lâm Phong thực sự thấy buồn cười.

“Ông ta muốn gặp tôi thì gặp sao? Ông ta là ai? Tôi quen sao?”

“Cậu đừng hỗn láo, minh chủ bọn tôi là Thiên Cảnh đại năng! Cậu dám không đi hả?”

Dương Đỉnh Thiên lạnh lùng uy hiếp.

“Phịch!”