Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 201




Chắc chắn lão quái vật kia đã giết Giang Quân Lâm và Trần Thiên Hủ, sau đó bắt Trần Y Nặc đi làm mấy cảnh trẻ em không nên xem rồi! Không biết Lâm Phong kia chạy đi đâu?

Ông ta còn đang định cảm ơn anh vì đã chữa trị cho mình nữa kìa! Phùng Hải thầm thở dài một hơi.



Bên kia, Lâm Phong đang mang Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ đang hôn mê về nhà mình.

Từ giây phút hạ xuống từ không trung, Trần Y Nặc mãi vẫn không thể lấy lại tinh thần!

Adv

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ rằng Lâm Phong lại biết bay, còn bay nhanh như thế!

Quả thực đã phá vỡ nhận thức của cô ấy về thế giới này!

Mặc dù cô ấy không có tư chất luyện võ đạo, nhưng thân là trưởng nữ của một gia tộc võ đạo, cô ấy cũng biết một chút!

Chưa từng nghe ai nói có võ giả nào bay được cả!

Adv

“Lâm Phong, có phải anh thành tiên rồi không?” Trần Y Nặc không nhịn được, hỏi.


Lâm Phong nghe thế thì ngẩn người, lập tức lắc đầu, cảm khái:

“Con đường thành tiên với anh mà nói, là hi vọng không thể đạt được! Anh còn kém nhiều lắm… Có thể nếu anh thật sự được như vậy rồi thì giờ em không còn thấy anh nữa đâu!”

Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong, vẻ mặt hơi phức tạp.

Cô ấy phát hiện, mình càng ngày càng không hiểu Lâm Phong.

Hiểu lầm trước đó, tới tất cả biểu hiện mà Lâm Phong thể hiện ra bây giờ khiến cô ấy hơi không biết nên làm thế nào.

Hiện tại, đứng trước mặt Lâm Phong, cô ấy cảm thấy mình chỉ là một con phù du nhỏ bé, còn Lâm Phong là một cây đại thụ che trời!

Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng đột nhiên hơi lo sợ một ngày nào đó Lâm Phong sẽ rời khỏi mình.

Mười năm trước từ hi vọng đến tuyệt vọng, bây giờ trong lòng cô ấy lại dâng lên chút chờ mong…

Cô ấy cảm thấy mình không vượt qua được cảm giác giày vò này!

“Y Nặc, em làm sao vậy?”

Lâm Phong đã nhận ra vẻ mặt Trần Y Nặc hơi thay đổi, bèn dịu dàng hỏi.

“Không sao, đang nghĩ thật kì lạ, cứ có cảm giác không thật.”


Trần Y Nặc lắc đầu, nhìn xung quanh một lượt, thử để bản thân mình bình tĩnh mới hỏi:

“Lâm Phong, đây là đâu?”

“Đây là nhà anh!” Lâm Phong đáp.

“Nhà anh? Không phải nhà anh ở bên khu Giang Ninh sao?” Trần Y Nặc kinh ngạc hỏi.

“Nghĩ gì thế! Không phải em quên rồi à, ban đầu khi chúng ta quen nhau anh đã nói nhà anh ở nông thôn, điều kiện kinh tế khó khăn, chỉ có thể trông cậy vào căn nhà bị phá bỏ, di dời qua nơi khác để thay đổi vận mệnh thôi.”

“Tôi biết anh từng nói vậy, nhưng không phải sau này cha mẹ anh vào thành phố mua nhà rồi ư?”

Nghe tới đây, Lâm Phong ngẩn người, lập tức hỏi:

“Ai nói với em là cha mẹ anh mua nhà trong thành phố? Khi anh mất tích cha mẹ anh cũng bị tai nạn xe, qua đời rồi.”

“Không thể nào! Rõ ràng cha mẹ anh còn sống, một năm trước tôi còn tới nhà anh tìm cha mẹ anh, còn có em gái tên Tiểu Dao, đúng không? Anh…” Nói được một nửa, Trần Y Nặc cảm thấy sai sai, vẻ mặt tái nhợt.

“Có phải em bị lừa rồi không?”

Lâm Phong cảm thấy không đúng.

Trần Y Nặc nghe vậy hé miệng th ở dốc, không biết nên nói gì.

Bởi vì trong lòng cô ấy bây giờ có một suy đoán còn chưa được xác minh.

“Lâm Phong, anh để tôi một mình một lúc, tôi nghĩ giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm rất lớn!”

Trần Y Nặc hít một hơi thật sâu.

Lâm Phong gật đầu, không hỏi tiếp.