Kể từ sau khi Tôn Linh rời đi, vương phủ yên bình hẳn ra. Phó Ly cũng thường xuyên lui tới tìm Nguyên Vân để trò chuyện. Nhưng mỗi lần cô ấy gặp Khải Phong là y như rằng sẽ có một trận cãi lớn. Và cũng nhờ đó mà duyên phận của hai người họ cũng bắt đầu từ đây.
Thời gian này, Nguyên Vân ở trong phủ đến là buồn chán. Cô liền đến tìm Tiêu Cảnh Nghi, dáng vẻ có chút nũng nịu ngồi xuống cạnh y. Thấy cảnh này, Tiêu Cảnh Nghi cũng hiểu ra đồi chút ý đồ liền quay sang ôm lấy cô rồi hỏi
Tiêu Cảnh Nghi: Sao thế? Nàng muốn làm gì đây?Nguyên Vân: Thiếp ở trong phủ chán rồi, thiếp muốn ra ngoài lập một chỗ phát gạo cho bách tính, được không?Nghe cô nói vậy, y liền mỉm cười cưng chìu cô.
Tiêu Cảnh Nghi: Được, nàng muốn gì cũng được, ta đều ủng hộNguyên Vân: Vâng, cảm ơn phu quânNói rồi cô với người lên hôn vào má Tiêu Cảnh Nghi một cái rồi chạy đi. Thế nhưng Tiêu Cảnh Nghi đã nhanh tay kéo cô lại, cô ngã vào lòng hẳn
Tiêu Cảnh Nghi: Sao nào? Hôn ta rồi còn muốn chạy sao?Nguyên Vân: Thiếp.....Chưa đợi cô nói, Tiêu Cảnh Nghi đã đặt lên môi cô một nụ hôn khiến Nguyên Vân ngỡ ngàng mà ngồi im mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, y cũng liền buông cô ra.
Tiêu Cảnh Nghi: Việc chính sự bận rộn, ta không thể đi cùng nàng, đề Trầm Phong và Khải Phong đến giúp đỡ nàng nhéNguyên Vân: Vậy lúc cần người chàng gọi ai đây?Tiêu Cảnh Nghi: Không sao đâu mà, cũng chẳng có việc gì to tát lắm.Nguyên Vân: ĐượcTrong suốt khoảng thời gian phát gạo, mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau, Tiêu Cẩn Y và Phó Ly cũng đến phụ một tay. Khoảng thời gian tuy mệt nhọc nhưng lại rất vui vẻ. Và cũng nhờ lần này mà lại có thêm hai đôi tình nhân nữa. Đó là Xích Diễm và Tiêu Cẩn Y, Mạn Đào và Trầm Phong. Ban đầu họ vẫn còn ngại ngùng chưa chịu thừa nhận, nhưng trải qua thời gian dài cũng chẳng giấu nổi ai nữa. Nguyên Vân cũng mang chuyện này về kể lại với
Tiêu Cảnh Nghi. Y rất vui mừng thay cho hai thuộc hạ của mình.
Bởi Trầm Phong và Khải Phong theo hắn chinh chiến sa trường nhiều năm. Khó khăn gì cũng gặp qua, binh khí nào cũng cầm thử rồi. Chỉ có nữ nhân đối với họ là một cái gì đó rất xa lạ. Những năm nay mặc dù chiến loạn cũng không nhiều nhưng họ cũng chỉ ngày ngày ở bên cạnh và nghe lệnh của Tiêu Cảnh Nghi. Nếu như không có sự xuất hiện của Nguyên Vân, khi cô đến còn mang theo một cô nương và kết bạn với người khác. Thì có khi họ cũng thật sự coi Tiêu vương phủ là một cái miếu hòa thượng. Trong cái miếu hòa thượng ấy còn có một tiểu ni cô.
Trải qua một thời gian dài phát gạo ở bên ngoài, dân chúng được no bụng phần nào thì rất biết ơn họ. Chuyện lành đồn xa, mọi người đều nghe danh mà tới. Có người túng quá phải tới xin gạo, cũng có người là thương nhân tới quyên góp. Chuyện này cũng nhanh chóng được tấu trên triều. Các gia tộc quyền quý, công chúa, hoàng tử đều góp một phần sức lực. Hoàng đế Cố Thịnh cũng vô cùng tán thưởng hành động của Nguyên Vân, Phó Ly và
Tiêu Cẩn Y. Hết lời khen ngợi, còn ban tặng một số món đồ quý giá. Mọi người trong kinh thành đều truyền tay nhau rằng Tiêu Cảnh Nghi có công lao bảo vệ bách tính, nay thê tử và muội muội ngài ấy còn cứu trợ nạn dân.
Thật là một công đức cao cả. Phó Trù cũng được khen không ngớt, hẳn dạy ra được một muội muội tốt, đề cô ấy kết giao và cùng làm việc tốt.