Từ sau khi Tôn Linh bị Tiêu Cảnh Nghi cấm túc trong phòng, Tiêu vương phủ trở nên bình yên hơn hẳn. Thấm thoát cũng đã một tháng trôi qua, vốn còn tưởng sau lần đấy cô ta sẽ an phận đôi chút nhưng nào ngờ ả vẫn chứng nào tật nấy. Vừa hay lần này có hoàng để nước Hạ là Tôn Khiêm và vị hoàng huynh Tôn Bằng của cô ta đến thăm. Cô ta nắm bắt được cơ hội liền suy tính muốn giở trò hại Nguyên Vân. Sau khi đến hoàng cung và được hoàng để Cố Thịnh tiếp đãi chu đáo. Họ liền cùng nhau đến Tiêu vương phủ thăm Tôn Linh.
Khi đã vào trong phủ, hai người họ được Trầm Phong dẫn đường đến đại sảnh. Đúng lúc Nguyên Vân đang đi xem nhà bếp đã chuẩn bị rượu thịt để tiếp khách xong chưa, đi cách họ một khoảng khá xa. Bóng dáng thướt tha của cô chỉ thoáng qua thôi nhưng cũng đủ làm cho Tồn Bắng cảm thấy lưu luyển.
Khi đến đại sảnh, Tiêu Cảnh Nghi mời hai người họ vào bàn, cho người mang thức ăn và rượu lên. Tôn Linh đi vào thì cũng ngồi bàn riêng bên dưới đối diện với họ liền khiến hai người họ thắc mắc.
Tôn Khiêm: Hiền tế, sao con bé lại ngồi ở vị trí này, còn bên cạnh con là ai ngồi?Tiêu Cảnh Nghi: Bẩm nhạc phụ, bên cạnh con là chỗ của chính phi, trắc phi ngồi bên dướiTôn Khiêm: Hóá ra là vậy, quy tắc của Đại Ngụy thật rõ ràng, nghiêm khắcĐúng lúc này, Nguyên Vần từ bên ngoài bước vào
Nguyên Vân: Tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng tửTôn Khiêm: Miễn lễ, không biết vị này là?Tiêu Cảnh Nghi: Nàng ấy là vương phi của conTôn Khiêm: Hóa ra là vậy
Nguyên Vân đi đến ngồi xuống cạnh Tiêu Cảnh Nghi. Năm người họ cùng nhau trò chuyện rồi uống rượu. Được một lúc thì Tôn Linh liền ra hiệu cho Tôn Bằng ra ngoài. Cô ta đưa hắn đến một nơi vắng người, còn cẩn thận nhìn xung quanh để xác nhận lại.
Tôn Bằng: Muội gọi ta ra đây làm gì?Tôn Linh: Muội đã mua cho người bỏ thuốc vào rượu của Nguyên Vân rồi, lẽ nào huynh không muốn thử một chút sao?Tôn Bằng: Đồ tốt đã dâng đến miệng rồi, nếu nói không muốn không phải là đang tự dối lòng mình sao?Sau đó không lâu, Nguyên Vân cảm thấy hơi chóng mặt liền được một nha hoàn trong phủ dìu về phòng nghỉ ngơi. Tôn Bằng nắm được cơ hội liền nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị thưởng thức mỹ vị. Sau đó nha hoàn của
Tôn Linh cũng vội vã chạy đến báo với Tiêu Cảnh Nghi. Cô ta còn cố tình nói lớn để hạ nhân trong phủ nghe được rồi phỉ báng Nguyên Vân. Tiêu Cảnh Nghi cùng với Tôn Khiêm tức tốc đi đến phòng xem thử. Nha hoàn cũng một mực khẳng định là Nguyên Vân dụ dỗ Tôn Bằng làm chuyện bẩn thỉu trong đó. Thế nhưng cô ta lại không ngờ
Nguyên Vân đã đi đến ngay sau lưng cô ta.
Nguyên Vân: Kể ra cũng lạ, sao ngươi biết ta ở trong?Nha hoàn: Vương.... Vương phi.... Người.....Nguyên Vân: Ngươi nói xem ta ở đây, vậy người bên trong là ai? Kẻ nào lại dám to gan làm bậy trong phòng của ta và vương giaTôn Khiêm: Vương phi muốn biết thì cứ mở cửa ra là biết ngay thôiNguyên Vân: Vâng, bệ hạ nói đúngNguyên Vân liền đi đến tự tay mở cánh cửa đó ra. Thật bất ngờ, Tôn Bằng đang làm chuyện phu thê với chính muội muội ruột Tôn Linh của mình. Tiêu Cảnh Nghi tức giận liền sai người đến bắt hai người họ đưa đến đại sảnh.
Đến khi hai huynh muội họ tỉnh táo lại thì liền hốt hoảng. Tôn Linh chỉ tay về phía Nguyên Vân lớn giọng nói
Tôn Linh: Cô.... Là cô tráo rượu có hợp hoan tán cho ta, nếu không sao ta lại ở đó được.Nguyên Vân: Vậy hóá ra bình rượu chứa hợp hoan tán đó là chuẩn bị cho ta, người trong phòng cũng nên là ta, nha hoàn đó cũng do cô sắp xếp nhỉ?Tôn Linh: Ta .... Vương gia, thiếp......Nói đến đây cô ta cũng biết mình vừa lỡ lời, chưa đánh đã khai nhưng cũng không kịp quay đầu nữa. Tiêu Cảnh Nghi tức giận đập tay xuống bàn. Tôn Khiêm cũng mất hết mặt mũi không thể bao che liền bảo Tiêu Cảnh Nghi viết hưu thư bỏ ả ta, ngài ấy sẽ đưa về dạy dỗ nghiêm khắc. Mặc dù ả ta không cam lòng nhưng cũng chẳng làm được gì, suy cho cùng cũng là tự làm tự chịu, không trách được ai.