Hai người sửa soạn đồ đạc rồi đi ra bên ngoài. Huyền Thanh đã đúeng đợi sẵn, lại còn chuẩn bị sẵn ngựa.
Đang chuẩn bị xuất phát, Đông Phương Nhược Như đột ngột nhớ ra
- "Á! Khoan đã!"
- "Có chuyện gì sao?...Chẳng lẽ nàng đổi ý rồi?!"
- "Không! Ta muốn gửi thư cho Tiểu Liên để em ấy về kinh, chắc em ấy lo cho ta lắm nên tiện thể báo bình an."
- "Ồ, vậy à! Huyền Thanh vào trong quán trọ chuẩn bị giấy bút đi!"
- "Vâng."
Phù!! Đông Phương Nhược Như khiến Mộ Lăng Trì gần như rơi tim ra ngoài. Cứ tưởng nàng đổi ý không muốn đi với hắn nữa chứ! Hầy, con đường truy thê của hắn cũng thật gian khổ quá đi.
Sau khi sắp xếp xong và nhờ người gửi thư đi, cả ba người nhanh chóng xuất phát trở về kinh thành.
Trong lòng Đông Phương Nhược Như và Mộ Lăng Trì đều đã đoán được, lần về kinh này kinh thành chắc chắn sẽ dậy sóng lớn.
_______KINH THÀNH______
- "Ai mua rau đi! Rau tươi đây~!"
- "Kẹo hồ lô đi~, kẹo hồ lô đi~! Kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt đây! A vị đại nương này mua một cây cho tiểu đệ này đi!"
- "Nhường đường chút! Nhường đường chút!"
Nhìn khung cảnh tươi vui rộn rã Huyền Thanh không ngừng tấm tắc khen ngợi
- "A, lâu lắm rồi mới được về kinh. Quả nhiên kinh thành là náo nhiệt, là vui nhất không giống nơi nào kia."
Huyền Thanh hắn vừa nhìn đây nhìn đó vừa tấm tác khen ngợi.
Phía bên đường còn có cả biểu diễn trò đập đá trên bụng hoặc là thổi ra lửa nữa.
Lại còn có rất nhiều trẻ con nô đùa
Người mua người bán tấp nập, nhiều quầy hàng được bày, nhiều quán ăn được dựng lên. Thật là một khung cảnh rộn ràng, một khung cảnh của sự ấm no hạnh phúc.
- "Bọn ta bây giờ phải nhập cung một chuyến, nàng có thể từ từ đi dạo rồi sau đó trở về phủ của ta." Mộ Lăng Trì cất giọng trầm trầm nói
- "Ừm! Được. Các ngươi mau đi đi, không cần quan tâm ta."
- "Cẩn thận đó."
Trước khi rời đi Mộ Lăng Trì còn dặn dò thêm một câu, Đông Phương Nhược Như chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu.
Hừ! Cẩn thận cái gì chứ. Kinh thành này có chỗ nào mà nàng không biết. Còn việc nguy hiểm hay không nguy hiểm thì nàng đây còn rõ hơn nữa. Người cần cẩn thận là hắn đó, ai biết vào cung rồi có huynh đệ tương tàn hay không.
Đông Phương Nhược Như nhanh chóng trở về Thanh Hiên Các xem qua một chút công việc rồi lại đi xem các chi nhánh khác trong kinh thành. Cho đến tận tối mịt, nàng cảm thấy thấm mệt mới trở về phủ Hầu Quốc Công.
- "Cha! Ca! Ta trở về rồi đây!"
- "Ồ! Con còn biết là mình có người cha là ta à?"
Đông Phương Ngọc và Đông Phương Thiết quay mặt đi làm điệu bộ không thèm quan tâm nàng nhưng trong lòng vẫn gào thét muốn đến chỗ nàng xem sau hơn một tháng nàng có xảy ra việc gì hay không.
- "Ách! Lần sau ta đi đâu nhất định sẽ nói trước cho hai người mà! Sẽ không đột ngột rời đi như vậy nữa!" Nhược Như cố gắng thanh minh cho tội lỗi của bản thân.
- "Công việc với tiền còn quan trọng hơn người làm cha, làm ca bọn ta hay sao?" Đông Phương Thiết mắt vẫn nhìn thẳng vào quyển sách cầm trên tay không có gì là ý vị muốn nhìn nàng.
- "A. Ta xin lỗi mà, tất cả là lỗi của ta được chưa? Là lỗi do ta hết được chưa? Ta cũng đã mua đồ về để tạ lỗi với hai người đây mà! Tối nay nhất định cùng hai người không say không dừng."
Đông Phương Nhược Như đưa ra mấy bọc đồ ăn đang cầm trên tay rồi nhìn hai người kia bằng ánh mắt tội lỗi.
- "Hừ! Coi như muội còn có lương tâm. Nếu muội đã mời thì thân là huynh trưởng không tiện từ chối! Tối nay thi ai say trước thì sẽ phải làm cho người kia một việc không từ!"
- "Uống thì uống nhưng ta chỉ làm vài ly. Mai ta còn phải lên triều sớm."
Đông Phương Nhược Như đưa cho nhà bếp để sắp ra rồi dặn thêm làm vài đồ nhấm rượu cùng một ít bánh ăn nhẹ để dùnh sau bữa.
Hai năm qua mặc dù không ai bên cạnh nhưng Nhược Như nàng vẫn còn hai người "thân" này. Việc nàng làm kinh doanh hai người cũng biết và luôn ủng hộ nàng. Mặc dù vâyh hai người không lúc nào là thôi lo lắng cho nàng được. Con người nàng lúc nào cũng đi buôn ba bên ngoài, trong lòng lúc nào cũng "Tiền! Tiền! Tiền!"
Nàng thân là nữ nhi mà lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, chẳng cho người cha và người ca này da dáng một người cha và người huynh trưởng gì cả!
Nhưng không sao! Mọi chuyện chỉ cần nàng thích, nàng vui là được!